“Không được khóc.” Tương Ly “chậc” một tiếng, bực bội vỗ một cái lên mặt bàn trước mặt đứa trẻ: “Còn khóc nữa, ta sẽ ăn thịt ngươi.”

Hạ Tân: “...”

Ông chủ: “...”

...

Tiếng khóc của đứa trẻ đột nhiên im bặt, nó nhìn Tương Ly với đôi mắt đẫm lệ, không hề nghi ngờ việc Tương Ly sẽ ăn thịt mình, như thể nhìn thấy một con quái vật, sợ hãi lùi lại.

Giữ nó lại, Tương Ly hỏi đứa trẻ: “Ngươi tên gì, nhà ở đâu, tại sao lại ở đây?”

“Không biết...” Đứa trẻ bĩu môi sắp khóc: “Ở đây, quen thuộc.”

Tương Ly khựng lại một lát mới hiểu ý đứa trẻ, nó có thể đã quên tên mình là gì, nhưng vì cảm thấy nơi này quen thuộc nên mới tới.

Tương Ly nhìn sang ông chủ, đoán: “Có lẽ nó cảm thấy nơi này vui? Hay là nhà nó ở gần đây nên mới tới?”

“Cái đó cũng có thể...” Lúc này Hạ Tân đã bình tĩnh lại, vội vàng nắm lấy ông chủ hỏi: “Ông chủ, ông nhìn xem, ông có quen nó không?”

Ông chủ vừa rồi bị dọa sợ không nhẹ, không hề nhìn kỹ đứa trẻ.

Nghe vậy, ông ta buộc mình phải vừa ngửa đầu ra sau vừa nhìn đứa trẻ. Không lâu sau, ông “kìa” một tiếng: “Trông, trông cũng quen quen...”

“Vậy rất có thể là người ở gần đây.” Tương Ly hỏi: “Gần đây có gia đình nào có con nít mất không?”

Ông chủ sững sờ: “Có, có vẻ không... Tôi chưa nghe nói gì cả...” Nói xong, ông ta lại vội vàng nói: “Đại sư, tôi xin cô, vừa nãy là tôi mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin cô mau chóng đưa nó đi, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cô đưa nó đi thôi! Nó còn ở đây nữa, đừng nói là mở cửa hàng, tôi sắp mất mạng rồi!”

Thấy ông ta sợ hãi như vậy, Tương Ly nói: “Ta sẽ đưa nó đi, nhưng bình thường, người chết sẽ đi đến nơi cần đến, không ở lại dương thế. Nó ở đây chắc chắn có nguyên nhân. Phiền ông chủ giúp ta hỏi thăm xung quanh, xem có thể tìm thấy người nhà của nó không.”

Người trong Huyền môn luôn có thói quen ra tay khi thấy chuyện bất bình. Gặp phải chuyện này, bệnh cũ của Tương Ly lại tái phát, không thể không lo.

Ông chủ nghe vậy, chỉ muốn Tương Ly mau chóng đưa ‘người’ đi, đương nhiên vội vàng đồng ý: “Được, được, đại sư, cô yên tâm, tôi, tôi nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng! Cô, cô mau đưa nó đi đi, tôi xin cô đấy!”

Tương Ly: “...”

Sợ đến mức đó sao?

Tương Ly ôm đứa trẻ xuống.

Đứa trẻ lập tức giãy giụa: “Không, không, cô là người xấu...”

Mặt Tương Ly giật giật, ném thẳng nó vào lòng Hạ Tân.

Hạ Tân giật mình, suýt nữa làm rơi đứa trẻ.

Tương Ly: “Ôm cho chặt. Nếu để nó chạy, ta sẽ thay lão già đó trục xuất ngươi khỏi sư môn.”

Hạ Tân: “...”

Động tác muốn ném đứa trẻ của cậu cứng lại.

Cậu muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

Bây giờ cậu đã chắc chắn, cô gái nhỏ này chính là lão tổ tông. Chỉ là không hiểu sao lão tổ tông lại trở thành bộ dạng này...

Ném đứa trẻ cho Hạ Tân, Tương Ly đi thẳng ra ngoài.

Hạ Tân nhìn đứa trẻ trong lòng.

Không biết có phải bị Tương Ly dọa sợ không, nó có vẻ rất thích Hạ Tân, rúc vào người cậu.

Hạ Tân cố nén nỗi sợ hãi, ôm đứa trẻ, mặt nhăn nhó, quay sang nhìn ông chủ: “Ông chủ, tôi, hôm nay chắc không đi làm được rồi...”

“Tiểu Tân, cậu, cậu mau đưa nó về đi, hôm nay tiền công tôi vẫn trả đầy đủ cho cậu!” Ông chủ vội nói.

Hạ Tân còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đã nghe thấy Tương Ly hỏi: “Cánh cửa này mở thế nào?”

Hạ Tân: “...”

Cậu quên mất, lão tổ tông hình như chưa từng thấy cửa kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play