Trước một quán net ở khu phố cũ đậu một chiếc xe, vị đạo nhân già trong xe nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, trên mặt hiện lên một tia lo lắng.
“Lão tổ tông, Kiêu Dương Quán và đứa đồ đệ bất tài của tôi, Hạ Tân, xin giao phó cho ngài. Tôi chỉ có thể tiễn ngài đến đây. Đến Kiêu Dương Quán, Hạ Tân sẽ nói cho ngài về thân phận mới của ngài.”
Cô gái nhỏ có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như chu sa. Trong xe không bật điều hòa nhưng trên người cô không hề có chút mồ hôi nào, ngược lại còn toát ra một luồng khí lạnh nhàn nhạt.
Nghe lời lão đạo nhân, Tương Ly khẽ gật đầu, “Đã biết, ta nợ ngươi, ta hiểu, ngươi cứ yên tâm.”
Lão đạo nhân nghe vậy, cùng cô xuống xe, cúi người hành lễ.
Tương Ly đứng đó, nhận một lễ này.
Một giây sau, lão đạo nhân và chiếc xe biến mất tại chỗ, như thể chưa từng xuất hiện.
Mí mắt Tương Ly khẽ động, ngước nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt. Trên đó có vài chữ, một số Tương Ly nhận ra, một số thì không, giống như thiếu đi thứ gì đó.
“Cái này gọi là quán net?” Cô hồi tưởng lại lời lão đạo sĩ, thấy quán net chưa đóng cửa, từ bên ngoài có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong, liền đi thẳng vào.
“Không phải, hôm nay rốt cuộc là bị làm sao vậy, đầu tiên là máy tính không mở được, bây giờ lại mất điện mãi...” Trong quán net, vẻ mặt ông chủ phiền muộn nhìn thanh niên bên cạnh, “Hạ Tân, cậu sửa được không?”
Hạ Tân đang cúi người trước một chiếc máy tính, kiểm tra xem có phải do đường dây không. Nghe ông chủ nói, cậu vừa định trả lời thì nghe thấy một tiếng “ầm” rất lớn, hình như có thứ gì đó đâm vào cửa.
Ông chủ quay đầu lại, thấy một cô gái nhỏ ăn mặc rất kỳ lạ, giống như cổ trang, đang đứng ở cửa, ôm trán, có vẻ như vừa đâm vào cửa.
Tương Ly xoa trán, nhìn cánh cửa trong suốt trước mặt, đưa tay sờ thử, thật kỳ lạ, thời nay lại có cửa trong suốt ư?
“Này...” Tương Ly đang nhìn, cánh cửa trong suốt bỗng nhiên được mở ra. Ông chủ thò đầu ra, nhìn Tương Ly, “Cô bé này làm sao thế, cánh cửa kính lớn thế này mà không nhìn thấy à?”
“Cửa kính?” Tương Ly ngẩn ngơ nghĩ, đây chẳng phải là cửa làm bằng lưu ly sao? Người thời nay thật xa xỉ, lưu ly cũng có thể làm thành cửa mà dùng tùy tiện thế ư?
“Cô làm sao vậy...” Ông chủ thấy vẻ mặt cô mơ hồ, có chút kỳ lạ.
“Cô không phải là chưa từng thấy cửa kính đấy chứ? Cô là đồ cổ từ đâu chui ra vậy?”
Tương Ly chớp mắt, “Đến từ trong núi.”
“...”
Nghe cô nghiêm túc trả lời, vẻ mặt ông chủ cạn lời, càng khẳng định cô không phải đến để lướt web.
“Ta tìm Hạ Tân.”
Ông chủ đang nghi ngờ nhìn cô thì Tương Ly lên tiếng.
Ông chủ khựng lại, “Hạ Tân? Cô tìm Tiểu Tân?”
Tương Ly gật đầu, “Sư phụ cậu ấy nói, cậu ấy ở đây.”
“... Sư phụ của cậu ấy, người mới qua đời vài ngày trước đó hả?” Ông chủ lẩm bẩm, đánh giá Tương Ly vài lần.
Cô gái nhỏ này tuy kỳ quái, nhưng lại rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong suốt như suối nước, dường như có thể phản chiếu mọi thứ trên đời. Khí chất toàn thân cũng rất thanh tao, khiến người ta cảm thấy sảng khoái dù đang trong một ngày hè nóng bức. Chắc không phải người xấu.
Nghĩ vậy, ông chủ liền nói: “Vậy cô vào đi, Tiểu Tân ở bên trong.”
Tương Ly nói một tiếng cảm ơn, đi theo ông chủ vào quán net.
Cửa hàng có hai tầng nhưng về cơ bản không có mấy người.
Ở sảnh lớn phía trước, có những vách ngăn đặc biệt, bên trên đặt những tấm ván gỗ màu đen, cùng với những chiếc ghế có hình dáng kỳ lạ.
Lời ngoài lề:
Lần đầu ra mắt sách mới, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người! Yêu các bạn nhiều ~