Dưới lầu.
Theo kim đồng hồ trong phòng khách chậm rãi chỉ 8 giờ, tiếng xe ô tô vọng đến từ bên ngoài. Chẳng mấy chốc, hai tiếng bước chân vang lên trong phòng khách.
Hai bố con cởi áo khoác vest đưa cho dì giúp việc đứng bên cạnh. Tống Mộ Lễ nhanh chóng đi đến ngồi xuống cạnh mẹ Tống trên sofa, hỏi: “Mẹ, chuyện mẹ muốn nói với bố về An An là chuyện gì vậy?”
Bố Tống nhìn con trai đang vội vàng, khẽ hừ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ Tống, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai bà, người cũng tự nhiên dựa sát vào.
Mẹ Tống không quay đầu lại nhìn con trai, chỉ hơi ngả người ra sau, tựa vào lòng bố Tống.
Tống Mộ Lễ không đợi được câu trả lời của mẹ, ngược lại còn thấy bố mẹ thân mật một cách tự nhiên. Dù từ nhỏ đến lớn đã chứng kiến cảnh bố mẹ ân ái rất nhiều lần, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy có chút ê răng.
“An An nói con bé muốn đi livestream.” Giọng nói dịu dàng của mẹ Tống vang lên, một câu nói lại khiến hai người đàn ông kinh ngạc.
“An An sao lại muốn đi livestream? Mẹ đồng ý rồi?” Giọng Tống Mộ Lễ vang lên. Dù bố Tống không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm lấy vai mẹ Tống lại siết nhẹ hơn.
“Ừ, con bé nói tốt nghiệp không có việc gì làm nên muốn đi livestream. Mấy đứa cũng hiểu An An mà, con bé muốn làm gì thì không cản được đâu.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu, muốn làm thì cứ để con bé làm, An An chưa chắc đã làm được bao lâu. Như mẹ con nói đó, con bé như nào thì con cũng hiểu rồi. Đến lúc đó con để mắt đến con bé là được.” Bố Tống ngắt lời Tống Mộ Lễ, dứt khoát nói. Tống Mộ Lễ nghĩ đến phong cách làm việc của em gái mình từ nhỏ đến lớn, gật đầu tán thành.
Mẹ Tống nghe xong cuộc đối thoại của hai bố con, nhìn đồng hồ rồi nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, tuy mai là thứ bảy không đi làm nhưng phải dậy sớm để cùng An An đi xem bên Ngọc Đình, An An muốn dọn qua đó để livestream.”
“Ngọc Đình? Dọn đi ạ?” Tống Mộ Lễ vừa mới tiếp nhận việc em gái mình muốn đi livestream, sao đột nhiên lại muốn dọn ra khỏi nhà? Bố Tống nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía mẹ Tống.
Mẹ Tống xoa xoa nếp gấp trên váy: “Cuối tuần con bé sẽ về nhà ăn cơm. An An nói dọn đi để tiện livestream, mẹ không cản, có cản cũng không được. Với lại Mộ Lễ, có khi con bận cũng có về nhà ở đâu?”
Tống Mộ Lễ bị mẹ nói cho nghẹn họng, anh ấy và bố Tống nhìn nhau một cái. Hai bố con không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện An An muốn học võ vào kỳ nghỉ hè năm cô 10 tuổi.
Bố mẹ Tống ban đầu định cho con gái học lớp võ tự vệ cơ bản, do giáo viên mẫu giáo dạy, đảm bảo an toàn.
Thế nhưng An An không chịu.
Cô 10 tuổi nói từng câu từng chữ rằng lớp võ tự vệ không ngầu, cô muốn đến Thiếu Lâm Tự học võ thuật chính tông ngầu hơn nhiều.
Cô 10 tuổi không biết nghe từ đâu mà cứ nhất quyết đòi đến Thiếu Lâm Tự học võ. Bố mẹ Tống tiếc con gái phải chịu khổ nên dỗ dành nói rằng lớp võ tự vệ cũng rất giỏi.
Tiểu An An không nghe, cô bé cũng không khóc không quấy. Chỉ là cứ 6 giờ sáng mỗi ngày lại gõ cửa phòng bố mẹ hỏi: “Hôm nay con có thể đi Thiếu Lâm Tự học võ không?”
Bố mẹ Tống đều đi làm lúc 9 giờ. Vậy nên sau một tháng, họ đã đưa Tiểu An An đến Thiếu Lâm Tự.
Sau chuyện này, hễ An An có hứng thú và quyết định làm gì, bố mẹ Tống đều để cô thử. Dù sao thì sự kiên trì của An An ở một vài khía cạnh thật đáng kinh ngạc, và họ cũng đủ khả năng để đổ vốn cho con thử sai.
Bố Tống kéo mẹ Tống đứng dậy, phủi phủi váy cho bà rồi nhìn Tống Mộ Lễ nói: “Ba mẹ lên nghỉ ngơi trước đây. Con cũng ngủ sớm đi, sáng mai cùng đi bên kia xem thử.”
Nhìn bố mẹ lên lầu xong, Tống Mộ Lễ lấy một ly nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành ly, trầm tư một lúc. Uống xong nước, anh ấy cũng lên lầu.
……
Sáng sớm ngày hè, ngoài đồng hồ báo thức còn có ánh nắng mặt trời giúp đánh thức mọi người.
Vì tối qua mải mê hóng chuyện, nên khi ngẩng đầu khỏi ruộng dưa thì thời gian đã quá giờ ngủ bình thường của Tống Mộ An.
Cô vội vàng rửa mặt rồi lên giường mà không để ý đến rèm cửa. Ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở chiếu thẳng vào mặt cô gái đang ngủ trên giường, cả người cô đẹp như một thiên thần trong mơ.
Trên giường, cô gái trẻ sau khi nhận ra dù nghiêng người thế nào cũng không thể tránh khỏi ánh nắng mặt trời, hàng mi khẽ run rẩy, cuối cùng cũng mở bừng mắt.
Sau khi Tống Mộ An rửa mặt và xuống lầu, cô thấy bố mẹ và anh trai đều đang ở phòng khách. Cô vươn tay chào hỏi: “Chào buổi sáng bố mẹ, anh trai. Mọi người ăn sáng chưa ạ? Hôm nay mọi người đều không ra ngoài sao?”
Bố mẹ Tống dựa vào nhau thì thầm gì đó, thấy con gái xuống lầu thì dặn cô ăn sáng trước.
Tống Mộ Lễ nhìn bố mẹ, thở dài: “An An chào buổi sáng, bọn anh ăn rồi, em mau ăn cơm đi. Ăn xong cùng đi Ngọc Đình bên kia xem thử.”
Tống Mộ An gật đầu, thấy dì giúp việc bưng bữa sáng lên thì ngoan ngoãn ngồi vào ăn.
Ăn xong, Tống Mộ An lên lầu xách một cái túi. Cả nhà bốn người liền lên xe ra cửa.
Khoảng nửa giờ sau, xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm của Ngọc Đình, bốn người cùng nhau lên lầu. Tống Mộ An dùng vân tay mở cửa.
Căn nhà được trang trí tổng thể theo tông màu ấm áp, từng chút một theo phong cách cô yêu thích. Đồ nội thất mềm cũng được chọn lựa kỹ càng theo ý muốn, đúng là căn phòng trong mơ không gì sánh bằng.
Ngoài phòng để quần áo và phòng ngủ, các phòng khác đều đã được trang bị đầy đủ tiện nghi.
Mẹ Tống và bố Tống đi một vòng xong thì gật đầu nói: “Cũng khá tốt. Quần áo và đồ dùng cá nhân con xem là lấy từ nhà hay mua mới? Nếu mua thì bảo anh con đi cùng, hai ngày nay nó cũng không có việc gì. Sau này cuối tuần nhớ về nhà ăn cơm nhé. Chờ thứ hai chuyển đến thì bảo dì Vương đến cùng. Thôi, không có gì nữa thì bố mẹ đi trước đây.”
Hai anh em vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ. Chờ bố mẹ đi rồi, Tống Mộ An nhìn anh trai nói: “Anh có tin không, bố mẹ tuyệt đối là đi hẹn hò đó!!”
“Chuyện này không phải rõ ràng quá rồi à? Đến đưa em đi xem phòng đã làm lỡ thời gian hẹn hò của hai người. Nhưng mà không tự mình nhìn thì lại không yên tâm.” Tống Mộ Lễ liếc nhìn em gái, tiếp tục hỏi: “Vậy quần áo các thứ là…”
“Lấy từ nhà đi, trong tủ quần áo ở nhà còn nhiều đồ mua mà chưa mặc lần nào đó. Ngày mai có thể nhờ dì Vương đến đây dọn dẹp trước. Thế bây giờ chúng ta về nhé?”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người về đến nhà xong, Tống Mộ Lễ nhận điện thoại của một người bạn rồi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình Tống Mộ An.
Sau bữa trưa, Tống Mộ An gọi dì Vương cùng nhau thu dọn đồ đạc muốn chuyển đi. Khó khăn lắm mới hoàn thành trước bữa tối.
Trên bàn ăn, lại chỉ có một mình Tống Mộ An. Cô đang tự hỏi ý nghĩa việc mẹ Tống muốn cô về nhà vào cuối tuần là gì?
Bố mẹ mỗi tuần đều sẽ đi hẹn hò, anh trai đôi khi cuối tuần cũng sẽ đi liên hoan với bạn bè. Vậy nên cô về là để đúng lúc được một mình tận hưởng một bàn tiệc lớn ư?
Nghĩ vậy, Tống Mộ An cắn đôi đũa khẽ cười lên tiếng.
……
Thời gian cuối tuần luôn ngắn ngủi.
Chủ nhật hôm nay, bàn ăn cuối cùng cũng có đủ bốn người.
Sau bữa tối, Tống Mộ An tạm biệt bố mẹ rồi quyết định đến Ngọc Đình ở luôn. Từ sau khi đi xem phòng vào thứ bảy, cô cảm thấy lòng mình cứ bồn chồn mãi, có lẽ là do chưa thực sự sở hữu chăng.
Nửa giờ sau khi mở cửa phòng, dì giúp việc đã sắp xếp tủ quần áo gọn gàng, trên giường ngủ cũng đã trải bộ ga trải giường mới, trông mềm mại vô cùng. Cô “a” một tiếng rồi lao vào, cả người được bao bọc bởi mùi hương hoa và ánh nắng, cuối cùng trái tim bồn chồn cũng đã yên vị.
Sau khi tắm rửa và lên giường, Tống Mộ An mở điện thoại, truy cập vào ứng dụng Quả Hồng Livestream.
Cô thề, lần này là để xem livestream học hỏi kinh nghiệm, chứ không phải để ăn dưa đâu!