Đêm mùa hè dường như dài hơn, ánh nắng chiều tàn xuyên qua ô cửa sổ lớn, trải lên căn phòng thứ ánh sáng cam hồng ấm áp.
Trên bàn ăn, Tống Mộ An nhìn thấy chỉ có mẹ ở nhà nên hỏi: “Anh trai và bố đâu ạ?”
Mẹ Tống nhìn bộ quần áo con gái đang mặc, đáp: “Hôm nay con lại không ra ngoài à? Dạo này công ty bận, hai người họ tăng ca chưa về ăn cơm, mình ăn trước đi con.”
Tống Mộ An nghe mẹ nói vậy thì gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Chốc lát, trên bàn ăn chỉ còn tiếng bát đũa khẽ chạm vào nhau.
Ăn xong, cô giúp việc bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
Tống Mộ An kéo tay mẹ ngồi xuống sofa. Mẹ Tống liếc nhìn con gái một cái rồi nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Mẫu thân đại nhân quả nhiên anh minh thần võ, liếc mắt một cái đã nhìn ra con có chuyện muốn nói.” Chưa vội vào chuyện chính, Tống Mộ An đã nhanh nhảu nịnh mẹ.
Mẹ Tống lườm con gái một cái: “Trừ khi có chuyện, lần nào con mà chẳng ăn xong là về phòng ngay?”
Tống Mộ An cười hì hì, nhẹ nhàng dựa vào vai mẹ: “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ xem con tốt nghiệp hai tháng rồi còn gì, con định tự tìm việc gì đó để làm, mẹ muốn nghe ý kiến của con không?”
“Con cái đồ tinh quái này, mẹ còn lạ gì con. Nói là nghe ý kiến nhưng thật ra con đã tự quyết định rồi chứ gì. Thôi được, nói mẹ nghe xem con định làm gì nào?”
“Emm… Mẹ ơi, con muốn đi làm phát sóng trực tiếp. Con thấy cái mặt con cũng được phết mẹ nhỉ?” Tống Mộ An lấy tay khẽ vuốt mặt mình, giọng điệu đầy vẻ tự luyến.
Nghe Tống Mộ An nói xong, mẹ Tống bình tĩnh rút cánh tay đang bị con gái kéo ra. Vẻ mặt khó đoán, bà nghiêng người đánh giá cô con gái bên cạnh.
Vì ở nhà nên cô gái nhỏ không trang điểm, làn da trắng nõn không tì vết, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay với đôi mày lá liễu cong cong.
Mi mắt dài, cong vút, khẽ rung động. Đôi mắt sáng trong veo như sao trời. Chiếc mũi nhỏ nhắn, tinh xảo. Đôi môi không son mà vẫn đỏ hồng, hơi mím lại, dường như có chút căng thẳng. Mái tóc đen nhẹ nhàng vén lên, vài sợi tóc con lưu lại bên tai, phản chiếu vệt hồng ửng vừa xuất hiện trên má, vừa đẹp vừa quyến rũ, xinh đẹp kinh ngạc.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy hai dây màu xanh chuyển dần sắc độ, để lộ làn da trắng mịn màng. Khớp ngón tay cũng hơi ửng hồng, trông thật thu hút.
Mẹ Tống có chút xuất thần, bà vẫn luôn biết con gái mình đẹp, nhưng không ngờ đóa hoa bà vẫn luôn che chở đã hoàn toàn nở rộ, đẹp như trong tranh.
Tống Mộ An thấy mẹ cứ nhìn mình không nói gì, có chút căng thẳng, cô bé mím môi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nghĩ sao?”
Mẹ Tống hoàn hồn lại: “An An, lần nào con quyết định chúng ta mà chẳng chiều con? Con muốn làm phát sóng trực tiếp thì cứ làm, nhưng đừng để mình mệt nhé.”
“Tuyệt vời, mẹ vạn tuế! Mà mẹ ơi, con muốn dọn sang bên Ngọc Đình để tiện cho việc phát sóng trực tiếp ạ.” Tống Mộ An thấy mẹ đồng ý thì lập tức đưa ra ý định dọn đi.
Căn nhà bên Ngọc Đình là món quà tốt nghiệp bố mẹ đã tặng cô từ trước, đó là một căn hộ penthouse rộng rãi. Cô đã tự trang trí theo sở thích của mình, có cả phòng vẽ tranh, phòng tập nhảy và lúc đó còn cố tình trang bị thêm một phòng chơi game.
Không lâu sau khi trang trí xong thì cô tốt nghiệp.
Giờ chuyển đến đó để phát sóng trực tiếp thì vừa vặn, lúc trang trí cũng đã lo lắng tiếng ồn từ các tầng trên dưới nên dùng vật liệu cách âm. Đến lúc đó phát sóng trực tiếp cũng không cần lo lắng làm phiền hàng xóm.
“Được thôi, khi nào con dọn? Nhưng phải để dì Vương đi theo chăm sóc con, nếu không mẹ không yên tâm. Cuối tuần nhớ về nhà ăn cơm nhé.” Mẹ Tống gật đầu.
Bà hiểu con gái mình, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều chưa bao giờ vào bếp. Không có dì giúp việc đi cùng, bà sợ con gái cả ngày chỉ biết gọi đồ ăn bên ngoài.
“Dạ vâng mẹ. Mai con đi xem trước, nếu được thì hai ngày nữa con dọn luôn. Vậy con về phòng đây!” Tống Mộ An nói xong cọ cọ vào vai mẹ, tạm biệt mẹ rồi đứng dậy lên lầu về phòng.
Mẹ Tống nhìn bóng dáng con gái biến mất ở khúc quanh cầu thang tầng hai, sau đó quay đầu lại, cầm điện thoại gọi cho bố Tống.
“Alo? Huệ Anh, em ăn cơm xong chưa? Có chuyện gì à?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp, điềm đạm của bố Tống.
“Ăn rồi, anh với Mộ Lễ ăn cơm chưa? Bao giờ về? Em muốn nói chuyện về An An với anh.” Mẹ Tống cầm điện thoại, giọng nói dịu dàng.
“Bọn anh ăn rồi, đã xong việc, giờ đang chuẩn bị về nhà. An An làm sao vậy?”
“Được, vậy chờ hai người về rồi nói chuyện nhé, trên đường chú ý an toàn.” Mẹ Tống đợi bố Tống trả lời xong thì cúp điện thoại, dựa vào sofa chờ bố Tống và anh trai về.
……
Sau khi trở lại phòng, Tống Mộ An trực tiếp nằm vật xuống giường.
Chiếc váy vì động tác mà co lên ở đùi, để lộ đôi chân thon dài và trắng nõn thẳng tắp khẽ vẫy trong không trung, thể hiện tâm trạng vui vẻ của cô chủ.
【Điềm Bảo, Điềm Bảo, An An đây, An An đây!】
【Điềm Bảo nhận được! Sao thế An Bảo? (Mèo con khó hiểu.jpg)】
【Đừng có gọi tớ là An Bảo!!! Tớ cảm giác như cậu đang gọi an toàn bảo hiểm vậy đó (Khóc lớn.jpg)】
【Hahahahaha, chỉ mình tớ được làm An Bảo thôi (Đầu chó ngậm hoa hồng.jpg)】
【Hừ! Quay lại chủ đề chính nào, tớ muốn đi làm livestream nè~】
Nhìn tin nhắn của Tống Mộ An, bạn thân Điền Điềm lập tức chấn động.
Điền Điềm và Tống Mộ An học cùng trường đại học nhưng khác chuyên ngành. Ngay từ khi Tống Mộ An mới vào trường, nhan sắc của cô đã luôn đóng đinh trên top các diễn đàn của trường.
Hầu như ngày nào cũng có người đăng ảnh chụp ngẫu nhiên cô, 360 độ không góc chết, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều khiến người khác mê mẩn. Đến khi cô tốt nghiệp, bài đăng cố định trên top đó đã đạt hơn một nghìn lượt bình luận than vãn.
Lúc đó, Điền Điềm còn trêu cô có suy nghĩ đến việc vào giới giải trí không, hoàn toàn có thể dựa vào nhan sắc mà sống.
Tống Mộ An kiêu kỳ đáp lại rằng có xem xét.
Vốn dĩ chỉ là lời nói đùa giữa những người bạn thân, vậy mà giờ cô nàng này lại thật sự muốn “dựa mặt mà ăn cơm”, mặc dù con đường đi hơi lệch.
Điền Điềm gõ bàn phím mà tay hơi run run:
【Hả?? Sao lại quyết định đi livestream vậy?? Bố mẹ cậu đồng ý chưa?】
【Nói với mẹ rồi, mẹ đã đồng ý~ Bố tớ chưa về, nhưng mẹ đồng ý thì bố cũng không thành vấn đề lớn đâu~ Chẳng phải tốt nghiệp xong không có việc gì làm, nên quyết định dựa mặt mà ăn cơm đó sao (Đầu chó.jpg)】
Thấy chữ “đồng ý” của mẹ Tống, Điền Điềm thở phào nhẹ nhõm:
【Khi nào livestream? Livestream ở đâu? Tớ sẽ là bảng một của cậu! (Tiền của tớ cậu cứ tiêu tùy thích.jpg)】
【Hu hu, cảm ơn bảo bối của tớ! Nhưng mà vẫn chưa quyết định gì hết, khi nào quyết định xong tớ sẽ nói cho cậu biết nhé (Mèo con xoay vòng.jpg)】
【Hóa ra cậu mới chỉ quyết định sẽ livestream thôi à? Thôi được rồi, khi nào quyết định xong nền tảng livestream thì nói tớ biết nhé!】
【Okie bảo bối~ (Vẫy tay.jpg)】
Kết thúc cuộc trò chuyện với bạn thân, Tống Mộ An mở công cụ tìm kiếm, bắt đầu lựa chọn nền tảng livestream cho mình sau này. Sau gần một tiếng tìm kiếm và đọc thông tin, Tống Mộ An quyết định xem xét nền tảng cuối cùng – Quả Hồng Livestream.
Nền tảng livestream này được chính phủ ủng hộ, có lượng truy cập lớn, không có sự tràn lan của các hội nhóm, rất nhiều đại ca đại tỷ tham gia.
Người mới livestream sẽ được hỗ trợ đẩy lượt xem, nếu nội dung livestream chất lượng thì người mới rất dễ nổi tiếng nhờ được hỗ trợ.
Cô không định ký hợp đồng với bất kỳ hội nhóm nào, dù sao cũng không chắc có thể livestream được bao lâu, ký hợp đồng sẽ có nhiều ràng buộc.
Nhìn đi nhìn lại, Quả Hồng Livestream vẫn phù hợp với cô nhất. Tuyệt đối không phải vì ngại phiền phức không muốn so sánh đâu nhé!
Sau khi quyết định, Tống Mộ An tải ứng dụng Quả Hồng Livestream về, định trước tiên khám phá đường đi nước bước cho việc livestream sau này của mình.
Ý định thì tốt đẹp, nhưng kết quả là chưa xem được mấy buổi livestream thì cô đã bị cuốn hút bởi đủ loại tin tức hóng hớt trong mục “Khoảnh khắc”, bắt đầu chuyên tâm ăn dưa, miệng nhỏ còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.