Hoắc Văn Kính vừa tỉnh lại, bất chấp một đám vú già khuyên can, hắn tiện tay vung áo, lập tức muốn đi tìm Ân Tiện Chi.
Có tiểu đồng xưa nay lanh lợi thấy hắn vội vàng như vậy, liền dè dặt hỏi:
"Thiếu gia vội vã như thế, là vì Oánh Oánh cô nương?"
Hoắc Văn Kính kéo vạt áo trước ngực hắn, gằn từng tiếng: "Nàng ở đâu?"
Nghĩ đến việc Ân Tiện Chi có lẽ đã bắt được Nguyên Oánh Oánh mang về, Hoắc Văn Kính mừng đến run rẩy cả người. Những ngày hôn mê bất tỉnh vừa qua, trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại một hình ảnh giữa đêm tối, trước ánh lửa bập bùng, Nguyên Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn hắn với lòng bàn tay rướm máu, ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững vô tình.
Cảm giác ấy như có ai hung hăng giáng cho hắn một bạt tai. Vết thương nơi lòng bàn tay như thủng đến tận tâm can, không ngừng nhắc nhở hắn: từng cho rằng có thể dễ dàng khống chế một tiểu cô nương như nàng, hóa ra chỉ là tự phụ ngu muội.
Tiểu đồng thấy Hoắc Văn Kính như vậy, sao còn dám nghĩ là chuyện vui mừng, bèn ấp úng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play