Ân Tiện Chi cuối cùng vẫn không rời khỏi khuê phòng của Nguyên Oánh Oánh. Không phải vì hắn không muốn, mà là vì không thể. Người hắn đang sốt cao, đã phát suốt một ngày một đêm, toàn thân ê ẩm như bị ngâm mềm, chỉ đi vài bước thôi cũng phải vịn tay vào tường để khỏi ngã.
Dưới ánh nhìn trong veo của Nguyên Oánh Oánh, mặt Ân Tiện Chi nóng bừng. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng thế nào là "bối rối". Hắn thuận thế ở lại gian ngoài nghỉ tạm. Giữa hai gian chỉ cách nhau một cánh cửa, Nguyên Oánh Oánh không đóng cửa hẳn, chỉ thả màn lụa màu son quả hồng nhẹ nhàng buông xuống. Ánh nắng nhạt màu kim trải trên lớp màn thêu phức tạp, như phủ lên cả nửa bầu trời ráng chiều, rực rỡ chói mắt khiến người ta hoa cả mắt.
Dù nằm ở gian ngoài, nhưng Ân Tiện Chi không có ai chăm nom. Hai tiểu nha đầu trong phòng đều do Nguyệt Nương phái đến để hầu hạ Nguyên Oánh Oánh, chỉ nghe lời nàng. Dù thấy hắn giờ phút này trông đáng thương đến mấy cũng chẳng ai buồn động tay giúp. Mà Nguyên Oánh Oánh... bản thân nàng còn đang cần người chăm sóc, đừng nói tới chuyện chăm hắn.
Cũng may Ân Tiện Chi dù xuất thân giàu sang, từ nhỏ đã học được cách tự lo cho bản thân. Hắn uống thuốc xong, liền lảo đảo nằm lên giường, để mặc cơn buồn ngủ tràn đến dồn dập. Từng khúc hát khe khẽ vang lên từ gian trong, âm thanh trong trẻo mà mềm mại.
Ân Tiện Chi từng nghe rất nhiều người hát tiểu khúc, có người phong nhã, có kẻ tầm thường, không ít kẻ nổi tiếng danh xưng mà khiến người khó quên. Những khúc ấy giờ đây vẫn còn in sâu trong trí nhớ. Thế nên hắn vừa nghe liền nhận ra giọng hát này là của Nguyên Oánh Oánh. Tuy không tinh tế, một vài chỗ luyến láy cũng chưa ra hồn, nhưng trong khúc hát vụng về ấy lại ẩn chứa nét mộc mạc, như gió núi sương rừng tự nhiên, không vướng bụi trần.
"Từ nay về sau, chớ nữa tương tư, chớ nữa tương tư…"
Câu tiếp theo, Nguyên Oánh Oánh không nhớ ra. Ân Tiện Chi không thấy được dáng vẻ nàng lúc này, nhưng nghe tiếng nàng khe khẽ than thở cũng có thể đoán được: có lẽ nàng đang hơi nhăn mũi, hàng mày cau nhẹ, đôi mắt ươn ướt mang đầy vẻ bối rối.
"Aiya, nghĩ mãi không ra."
Nguyên Oánh Oánh dứt khoát gạt lời hát sang một bên. Nàng hiểu rõ, giọng hát hay vũ đạo của mình, ở chốn hoa lâu này cũng chẳng phải xuất sắc gì. Như lời Nguyệt Nương từng nói, thứ duy nhất nàng có thể trông cậy vào, là một gương mặt xem như dễ nhìn. Chính vì vậy, nàng mới không bị đuổi xuống làm hạ nhân, không bị ai ức hiếp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play