Tần Du Trì lên tiếng, giọng nói dịu dàng đến lạ.
Lâm Thù vốn không thật sự tức giận, chỉ thấy Đào Tử Điềm bị dồn ép nên mới ra tay bịt miệng Tạ Kỳ Quân theo cách trực diện nhất.
Nhưng khi nghe giọng Tần Du Trì – dịu dàng, trầm ổn, như thể có thể xoa dịu mọi thứ – trái tim cậu lại bất giác đau nhói.
Thì ra... Tần Du Trì cũng có thể nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như vậy.
Một sự ôn hòa mà ở kiếp trước, dù đến lúc chết, cậu cũng chưa từng có được.
Vậy mà giờ đây, chỉ với thân phận một người dưng, cậu lại dễ dàng có được điều mà cả đời trước phải khao khát.
Lâm Thù cắn nhẹ môi, nén xuống nụ cười chua chát đang lấp ló nơi khóe miệng. Cậu giả vờ hung hăng rút tay khỏi tay Tần Du Trì, đặt mạnh chai rượu xuống bàn như thể không có gì quan trọng.
Có lẽ... làm người xa lạ với Tần Du Trì mới là lựa chọn đúng đắn nhất trong kiếp này.
Lâm Thù quay đi, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt Tần Du Trì, dừng lại trên người Đào Tử Điềm:
“Cậu muốn hắn xin lỗi không?”
Đào Tử Điềm khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Không cần đâu ạ, em ổn... Cảm ơn Lâm tổng.”
“Ừ.”
Lâm Thù gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mu bàn tay Hiểu Bách.
Hiểu Bách lập tức hiểu ý, rót đầy một ly rượu rum, hai tay dâng lên cho cậu.
Lâm Thù cầm lấy, chỉ nhấp một ngụm, chậm rãi như đang thưởng thức thứ trà quen thuộc, không mảy may để ý đến ánh mắt xung quanh.
Không khí trong phòng lặng như tờ, ngột ngạt đến mức chỉ cần một hơi thở mạnh cũng đủ khiến mọi người thở dốc.
Không ai ngờ Lâm Thù bỗng nổi điên rồi lại bình thản ngay sau đó, như thể bị quỷ nhập.
Sợ lỡ lời chọc giận cậu, mọi người im lặng chờ đợi.
Thấy Lâm Thù tạm ổn, Biên Tinh Lan bịt miệng Tạ Kỳ Quân, đỡ hắn đứng dậy:
"Thù Nhi, tôi đưa hắn đi bệnh viện. Du Trì sẽ đưa cậu về sau."
"Khoan."
Lâm Thù ngẩng mặt, ánh mắt lạnh băng: "Cậu đi trước. Đào Tử Điềm thì sao?"
Không đợi Biên Tinh Lan trả lời, cậu chỉ vào một người: "Cậu, đưa Tạ Kỳ Quân đi."
Tay chơi bị chỉ định vội đứng dậy, dìu Tạ Kỳ Quân ra cửa: "Lâm ca, hẹn gặp lại."
Khi Tạ Kỳ Quân đã đi, Lâm Thù nói với Biên Tinh Lan: "Quả đào nhà cậu sợ rồi, đưa cậu ấy đi bệnh viện đi."
"Được rồi được rồi."
Biên Tinh Lan chiều theo ý hắn, ôm Đào Tử Điềm rời đi.
Phòng VIP giờ chỉ còn lại vài người.
Trần Kỳ và đám ăn chơi liếc nhau, thầm nghĩ: Lâm Thù đúng là thằng điên!
Lâm Thù từ từ uống hết chai rum, đặt ly xuống bàn.
Trần Kỳ tưởng Lâm Thù đã say, đang định lấy cớ giải tán buổi tiệc thì nghe giọng cậu vang lên, hơi khàn khàn vì men rượu:
"Ai hát đi. Yên tĩnh quá."
"Tôi... tôi hát ạ?"
Trần Kỳ luống cuống, mặt mũi tái xanh: "Tôi hát dở lắm..."
Lâm Thù nhíu mày. Chỉ một cái cau mày cũng khiến Trần Kỳ sợ đến cứng người, sống lưng ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi hát khá đấy. Cậu muốn nghe bài gì?"
Tần Du Trì chậm rãi lên tiếng, giọng điềm đạm, như thể không hề để tâm đến không khí căng thẳng trong phòng.
Chỉ một câu của hắn, hơi men trong người Lâm Thù như bay sạch.
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu nhớ ra lý do khiến mình đến nơi này — để bảo vệ Đào Tử Điềm.
Giờ Đào Tử Điềm đã rời đi an toàn, còn cậu... tiếp tục ở lại làm gì?
"Hiểu Bách, tôi mệt rồi."
Lâm Thù đứng dậy, giọng dửng dưng: "Mở phòng nghỉ cho tôi."
"Vâng."
Hiểu Bách răm rắp nghe theo, bước đến đỡ cậu. Lâm Thù thuận thế dựa vào, dù thật ra chẳng cần ai đỡ.
Vừa đi được hai bước, tay cậu bất ngờ bị nắm chặt.
Lần này, lực siết rất mạnh.
Cậu quay phắt lại — là Tần Du Trì.
Sự kiên nhẫn thường thấy trong ánh mắt hắn đã biến mất, thay vào đó là một sự cố chấp đến lạ lùng. Bàn tay hắn nắm chặt cổ tay Lâm Thù như thể sợ cậu biến mất ngay lập tức.
"Buông ra."
Lâm Thù nghiến răng, từng chữ bật ra lạnh như băng.
Tần Du Trì chẳng những không sợ, còn khẽ nở một nụ cười, đôi mắt cong cong như dỗ dành, lại như cố chấp:
"Lâm Thù, để tôi đưa cậu về."
---
Tác giả có lời:
Lâm Thù: Buông ra! Tôi đang giận đây! (giả vờ giận dữ)
Tần Du Trì: Ngoan quá.