Sáng hôm sau, khi ngón tay Tần Du Trì vừa khẽ động, Lâm Thù cũng lập tức tỉnh lại.
Có lẽ vì tối qua hai người nắm tay ngủ, nên trong vô thức, cậu đã xoay người về phía Tần Du Trì, gần đến mức chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ từng nét mặt anh.
Khi Lâm Thù khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt, Tần Du Trì đã sớm tỉnh dậy, chỉ yên lặng nhìn cậu không chớp mắt. Trong ánh mắt ấy, tựa hồ chứa đựng những cảm xúc sâu xa mà ngôn từ không thể gọi tên.
Bình minh ở Reykjavík lên muộn. Trời hãy còn mờ xám, chưa tới mười giờ mà ánh mặt trời mới chỉ lấp ló phía chân trời, sáng không ra sáng, tối chẳng hẳn tối.
Bị ánh nhìn chăm chú ấy bao phủ, Lâm Thù thoáng chột dạ. Cậu tránh né bằng cách dời ánh mắt sang hướng khác, khẽ hỏi:
"Mấy giờ rồi? Có phải đến lúc phải xuất phát rồi không?"
"Vẫn còn sớm, khoảng nửa tiếng nữa. Lâm tiên sinh có thể ngủ thêm một chút." Giọng Tần Du Trì trầm thấp và khàn khàn, mang theo dư âm dịu dàng của một buổi sớm vừa tỉnh giấc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT