Không ưa ông lão Tần Thịnh kia, trực tiếp phản kháng như cậu chẳng phải được rồi sao? Dù gì tập đoàn cũng đã đóng cửa, cả nhà đều dựa vào Tần Du Trì chăm lo, ông ta còn gì mà phải kiêu ngạo?
Tốc độ truyền dịch rất chậm, mãi đến chiều Lâm Thù mới truyền xong.
Y tá vào phòng bệnh rút kim, đo nhiệt độ cho cậu, đưa thuốc uống rồi nhẹ giọng dặn dò không nên tin mù quáng vào những bài viết thất thiệt, lúc này mới rời đi.
Tần Du Trì vốn định đưa tay ôm cậu, nhưng lại bị ánh mắt Lâm Thù trừng qua, đành im lặng thu tay về.
Lâm Thù nhảy xuống giường, bước chân tuy còn hơi phù phiếm nhưng vẫn đủ sức tự đi. Cậu chậm rãi bước về phía bãi đỗ xe, trên người vẫn khoác chiếc áo gió của Tần Du Trì.
Buổi trưa lại bắt đầu có tuyết, cả rặng tùng ở Hồ Quang Sơn bị phủ một màu trắng muốt. Cành cây mảnh không chịu nổi sức nặng, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ào ào của tuyết rơi.
Lâm Thù lau lớp sương mờ trên cửa kính, nhìn về màu tuyết bốn phía, trong lòng dâng lên chút nuối tiếc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT