Chuyện này nếu rơi vào người thường, hẳn đã thẹn thùng đến độ muốn độn thổ, giận dữ đến không ngẩng đầu nổi, trong lòng chỉ biết tự trách bản thân: Thật mất mặt! Mất mặt đến cùng cực! Ngươi là hạng cầm thú gì, cớ sao lại sinh lòng xao động với một nam tử xa lạ, quả thực đáng chết!
Thế nhưng Kê Lâm Hề lại hận không thể bám lấy mà bước tới, đưa tay khẽ chạm dung nhan tuyệt sắc như mẫu đơn nở rộ kia, ánh mắt đượm ý thâm tình mà nói: “Tại hạ họ Kê, tên Lâm Hề. Dám hỏi quý danh công tử?”
Hắn thật sự đã ngây người. Bao nhiêu tu dưỡng đạo sĩ trẻ tuổi lạnh lùng trầm ổn, trong phút chốc tan thành mây khói, giống hệt cóc ghẻ thấy thiên nga, chỉ thiếu điều không quỳ xuống hô một tiếng “tiên nhân”!
Chỉ là… vận số hắn chẳng tốt mấy, trán còn sưng một cục to, dung mạo vốn tạm được lại bị đủ trò làm cho xộc xệch, áo quần thì nghèo nàn đơn bạc, nhìn sao cũng giống kẻ cùng khổ nơi đầu đường, chẳng có chút khí chất gì đáng kể.
Có lẽ vì hắn nhìn quá đỗi đắm say, bên cạnh mỹ nhân công tử, một hắc y công tử ôm kiếm lạnh lùng liền trừng sang một ánh mắt băng giá, mang theo cảnh cáo rõ ràng. Cái nhìn ấy khiến Kê Lâm Hề tức khắc bừng tỉnh, theo bản năng đưa tay lên sờ mép.
May thay —— chưa chảy nước miếng.
Hắn lại lén liếc mỹ nhân thêm lần nữa, muốn tiến lên bắt chuyện. Nếu không bị ánh mắt Lão gia Vương phủ theo dõi chằm chằm, hắn thật sự đã liều mình tiến tới rồi. Chỉ tiếc đáng giận thay...
Kê Lâm Hề âm thầm ghi một bút nợ vào sổ Vương gia, quyết định sau này phải moi thêm chút bạc, đến cả vụ gả em họ cho trưởng quầy, hắn cũng không ngại nâng lên hai thành nữa làm điều kiện.
Chỉ một thoáng, Kê Lâm Hề đã điều chỉnh lại tâm trạng, ít nhất khi đứng cạnh đám hạ nhân của Vương phủ trông hắn đã quay lại dáng vẻ đạo sĩ già vô dục vô cầu, ra vẻ nghiêm trang như cũ.
Mỹ nhân công tử đã bước tới trước quầy. Chỉ một tiếng mở lời, giọng nói trong trẻo như châu ngọc va chạm, nhẹ nhàng hơn cả tiếng ngọc bội nơi hông chạm vào nhau:
“Chưởng quầy, phiền cho ta chút dược liệu trị phong hàn tốt nhất.” Tuy giọng ôn hoà, nhưng mang theo làn khí lành lạnh tựa sương mai, như thấm từ da vào tận xương, khiến đầu óc người nghe lập tức tỉnh táo hẳn.
Kê Lâm Hề làm bộ nghiêm túc, bước tới một bên, giả vờ chọn lựa dược liệu trên kệ. Hắn đọc sách vỡ lòng nhiều năm, có lúc bệnh mà không đủ tiền mua thuốc, đành tự vào núi bới củ tìm cây, luyện thành bản lĩnh chọn thuốc chẳng khác gì người trong nghề. Lúc này đây, dáng vẻ chuyên chú của hắn cũng khiến người bên cạnh phải e dè vài phần.
Thấy dược liệu nào quen mắt, liền gọi người lấy ra một ít đóng gói.
Trong không gian thoang thoảng một mùi hương khó tả mà Kê Lâm Hề chẳng thể gọi tên, chỉ cảm thấy hít một hơi đã như được gột rửa toàn thân. Hắn khẽ động lỗ mũi, tự nhiên tìm được nguồn hương phát ra chính là từ mỹ nhân công tử kia.
Tựa như hương tiên trên người thần linh.
Hắn cả đời chưa từng ngửi qua thứ hương nào như thế: thanh nhã, dịu dàng, vương vấn mà không nồng nặc, đủ khiến hồn vía người ta treo ngược cành cây, chỉ hận không thể… theo hương mà chạy theo người ấy cả đời.
Hầu kết khẽ chuyển động, hắn lặng lẽ dựng thẳng vành tai, hy vọng có thể nghe lỏm được chút tin tức về vị mỹ nhân công tử nọ.
Tỷ như: Gia thế ra sao? Tên họ là gì?
Nào ngờ, bất kể là tên tiểu đồng vừa rồi còn tươi cười đón khách, hay kiếm sĩ áo đen lạnh lùng đã liếc hắn một cái cảnh cáo, cả hai sau khi bước vào tiệm thuốc liền lập tức ngậm miệng như hến, chẳng hé nửa lời. Kê Lâm Hề đứng bên, lòng dạ nóng như lửa đốt, cào xé đến mức gan ruột cũng muốn chảy ra ngoài.
Chẳng bao lâu, chưởng quầy tự mình đem dược liệu tới, cẩn thận bày ra trên bàn: “Công tử, đây là dược liệu trị phong hàn thượng hạng nhất trong tiệm, thỉnh công tử xem qua xem có hợp ý chăng. Nếu không, xin nói rõ bệnh trạng của người bệnh, tại hạ sẽ thay người phối thuốc.”
Lúc ấy, kiếm sĩ áo đen vai rộng thân cao đứng bên khẽ gật đầu: “Để ta làm là được, công tử.”
Người này khí chất không hề tầm thường, quanh thân mang theo khí chất cao quý chỉ có quý tộc mới có thể sở hữu. Nhưng đối với mỹ nhân công tử, hắn vẫn một lòng tôn kính. Bấy nhiêu cũng đủ để Kê Lâm Hề suy đoán vị công tử kia thân phận tất ở trên cả hắn.
Kê Lâm Hề nuốt nước miếng, cảm giác trong lòng như có trăm con mèo gãi ngứa, ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ thờ ơ dửng dưng, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc trộm liên tục.
Nhìn thấy lọn tóc, lại ngứa.
Liếc thấy gương mặt, càng ngứa.
Ánh mắt dừng ở đôi môi, đã ngứa đến tận đáy tim gan.
Làm sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy? Cứ như từ trong tranh bước ra, không —— so với mỹ nhân trong tranh còn xuất trần hơn bội phần.
Về phần tên kiếm sĩ áo đen vẫn đứng bên bảo hộ… Kê Lâm Hề bĩu môi, thầm thóa một tiếng:
“Chướng mắt! Thật là chướng mắt đến cực điểm.”
Mỹ nhân công tử không nán lại trong tiệm bao lâu. Đợi kiếm sĩ áo đen cầm dược liệu xong, tung ra mấy thỏi bạc, đoàn người lập tức rời đi. Trước khi ra cửa, ngay cả gã sai vặt đi cạnh cũng phải nâng vạt áo tránh sang bên, như sợ vạt áo bẩn vướng phải mỹ nhân công tử, vấy lấy một sợi bụi cũng là tội.
Kê Lâm Hề chỉ cảm thấy hồn vía mình đã bay theo đoàn người ấy, hệt như thư sinh si tình trong truyện Liêu Trai theo bóng “tiểu thư yêu mị” khuất dạng.
“Sở đạo trưởng……”
“Sở đạo trưởng,”
“Sở đạo trưởng?”
Tiếng gọi liên tiếp vang lên kéo Kê Lâm Hề về hiện thực: “A?”
Hạ nhân Vương phủ nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta gọi ngươi mấy lần rồi mà ngươi cứ đứng ngẩn ra đó, không nghe gì cả.”
Bởi vì Kê Lâm Hề cứ đứng yên một chỗ, mặt mũi đờ ra như kẻ mất hồn, mắt lại nhìn chằm chằm vào nắm dược liệu trong tay. Hạ nhân kia vốn cho rằng hắn đang suy tư về thuốc men, nào ngờ —— thực ra là vì vừa rồi một vị công tử nào đó…
Kê Lâm Hề khẽ ho một tiếng, đem dược liệu trong tay đặt xuống, nói: “Vừa rồi chỉ là thất thần suy nghĩ chút chuyện. Cứ lấy mấy vị thuốc này thôi, những thứ khác không cần.”
Hạ nhân Vương phủ ở bên cạnh thanh toán tiền, hai người cùng rời khỏi tiệm thuốc.
Vừa ra đến cửa, Kê Lâm Hề đã sốt ruột ngoái đầu nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng mỹ nhân công tử kia... đáng tiếc, đâu còn thấy tăm hơi.
Có mỹ nhân, thấy chi chẳng thể quên.
Giờ khắc này, trong đầu Kê Lâm Hề thế mà lại hiện ra một câu văn trong trẻo như sen giữa bùn, nhẹ nhàng mà thanh khiết đến khó tin. Trên đường trở về Vương phủ, dù tiết trời vẫn lạnh buốt, thân thể hắn lại như bị ngọn lửa thiêu đốt, nóng rực khó tả.
Còn có thể gặp lại không?
Nếu lần sau có thể tương phùng, hắn nhất định phải điều tra cho rõ: nhà cửa ở đâu, thân phận thế nào, là công tử của nhà nào. Rồi hắn sẽ tích góp đủ bạc, mang lễ vật đến cửa cầu thân!
Còn chuyện nam nữ khác biệt, giới tính không hòa hợp, thì đã chẳng còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của Kê Lâm Hề nữa.
Hiện tại hắn chỉ muốn có được thân thể người ấy, chỉ thế thôi. Hắn… thật hèn mọn.
Bên ngoài tiệm thuốc, vị mỹ nhân công tử khiến Kê Lâm Hề “nhất kiến chung tình” kia đã lên xe ngựa. Trong xe có đặt một chiếc lò sưởi nhỏ, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Y vừa cởi áo lông chồn ra, Trần công công đã vội đưa tay đỡ lấy, mặt mày rạng rỡ:
“Nếu Thẩm nhị công tử biết điện hạ vì hắn mà đích thân đến mua thuốc, nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ đó ạ!”
Sở Úc cụp mắt, nhàn nhạt đáp:
“Thẩm nhị công tử là rường cột tương lai của triều đình. Nay hắn nhiễm bệnh, phụ hoàng cùng Thẩm đại nhân át hẳn lo lắng. Ta chẳng qua chỉ là mua chút dược liệu thôi, không đáng nhắc tới.”
Dừng một chút, y nói tiếp: “Việc này chớ nhắc tới trước mặt Thẩm nhị công tử.”
Trần công công hơi sững sờ, sau đó vội cúi đầu vâng dạ.
Vị Thẩm nhị công tử kia một thân mình yếu ớt, lạnh không chịu được, nóng cũng chẳng xong, chỉ khẽ gió thổi là bệnh liền đổ ập xuống. Thế nhưng, thân thể bệnh tật không làm lu mờ tài hoa của hắn, thiếu niên thông tuệ, sáu tuổi đã biết làm văn khiến người tấm tắc, mười mấy tuổi tùy tay là ra thơ từ chương phú. Tuy có người chê cười hắn ngây ngô, lại chẳng ngờ trong bảy thiên sách luận hắn viết, có hai thiên được đích thân bệ hạ dùng làm chuẩn. Chuyện này từng khiến trong triều xôn xao một thời.
Một nhân vật như thế, đương nhiên cần được bồi dưỡng lôi kéo. Huống chi hắn còn là con trai của Thái phó.
Chỉ là không rõ vì sao, vị Thẩm nhị công tử này đối với điện hạ lại luôn giữ khoảng cách, xa cách nhạt nhòa. Sở Úc vốn muốn mượn việc này kéo gần quan hệ, cũng là mệnh lệnh của Hoàng hậu, nào ngờ điện hạ lại hoàn toàn dứt bỏ ý nghĩ ấy.
Sở Úc lúc này vươn tay vén rèm xe, để một luồng gió lạnh mang theo khí trời tươi mới tràn vào.
Đôi mắt y như lưu ly, dõi theo dòng người tấp nập ngoài đường. Xe ngựa khẽ lăn bánh, khi đi ngang tiệm thuốc, y trông thấy từ trong tiệm bước ra một đạo sĩ trẻ tuổi, gương mặt phong trần, trán sưng đỏ.
Ánh mắt Sở Úc khẽ động, mày hơi cau lại, rồi dời mắt, buông rèm xuống.
“Lát nữa về khách điếm, gọi Vân Sinh đến gặp cô.”
*“cô (孤)” là xưng hô của hoàng tử hoặc vua chúa với bản thân, nghĩa là “ta” nhưng dành riêng cho bậc vương giả.