Tới được Quân Tử Hiên — nơi ở của Vương gia công tử — thì Kê Lâm Hề đã đoán được tám chín phần chuyện.
“Là do ả tiểu nương tử kia không biết điều. Ta vốn định đối xử tử tế, ai ngờ nàng dám mắng ta, chửi ta, khinh ta, thậm chí còn lấy trâm cài đâm ta bị thương… Ta… ta vì tức quá nên mới… mới nặng tay một chút.”
Ồ… nghe có vẻ là dạng nam chính cặn bã trong truyện xuyên thư rồi. Gặp người ta phản kháng, thì hóa thẹn thành giận, ra tay ép buộc. Nàng kia trong lúc cùng đường phẫn uất, giãy giụa lấy trâm đâm hắn, kết cục bị hắn trả đũa tàn nhẫn.
“Ta chỉ lỡ tay đẩy nàng một cái, ai ngờ nàng đập đầu vào bàn, rồi… rồi cứ thế mà không tỉnh lại.”
Ừm… cường đoạt xong còn tức giận không nguôi, thẳng tay đập đầu người ta vào bàn đến chết.
“Sau khi xong việc, ta cũng biết hối hận, có đốt không ít tiền vàng giấy bạc cho nàng, còn mời người đến siêu độ nữa! Ta chỉ mong nàng kiếp sau đầu thai làm người tốt… Ai ngờ nàng lại biến thành quỷ về tìm ta báo thù! Đạo trưởng, ta nào có tội nghiệt nặng nề gì đến thế?!”
Giết người xong lại nhục mạ thi thể, biết rõ bản thân hành xử cầm thú còn bày đặt cầu siêu, chỉ mong khiến hồn phách người ta tiêu tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thế mà pháp sự chưa kịp thành thì đã bị "quỷ" tìm đến cửa rồi.
Tội mà không tới mức ấy ư? Nếu nàng kia thật sự hóa thành lệ quỷ sau khi chết, ngươi hôm nay đâu còn đứng đây lành lặn, mà cả phủ đệ này e rằng đã bị hồn ma đoạt mạng sạch sành sanh rồi.
Kê Lâm Hề từ tốn gỡ rõ ngọn nguồn sự việc, ngoài mặt lạnh nhạt nói: “Nếu quả thực là như vậy, nàng oán khí sâu nặng, để tránh nàng làm hại thêm người khác, bần đạo phải lập tức ra tay hàng phục.”
Ba người Vương lão gia, phu nhân và công tử tức thì mừng rỡ như vớ được cọc cứu mạng: “Sở đạo trưởng! Ngài thật sự có thể diệt trừ nàng sao?!”
Kê Lâm Hề khẽ lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng: “Chưa dám chắc. Trước cần phải tra xét nơi này một phen. Vương lão gia, phu nhân, công tử… nơi đây oán khí rất nặng. Phàm nhân ở lâu tất dễ bị tà khí quấn thân, nhẹ thì ốm đau bệnh tật, nặng thì đi ra khỏi cửa liền gặp họa huyết quang. Ba vị trước hãy lui ra ngoài viện một lúc.”
Mấy người nghe xong vội vã lui ra, chỉ để lại vài gã sai vặt trong viện, lệnh cho bọn họ phụ giúp “Sở đạo trưởng” — kỳ thực là trợ lý bất đắc dĩ cho một kẻ lừa đảo tài ba.
Kê Lâm Hề liếc qua đám gia nhân đi theo, mặt ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng thực chất vừa dẫn họ đi kiểm tra từng gian sương phòng, vừa âm thầm quan sát thông qua… chiếc gương đồng trong phòng ngủ.
Bề ngoài hắn như đang chăm chú tra xét, kỳ thật ánh mắt vẫn ngầm xuyên qua phản chiếu gương, lặng lẽ quan sát thần sắc, cử chỉ của từng kẻ phía sau.
Tất cả đám gia nhân đều tỏ vẻ căng thẳng lo sợ, dáng vẻ như thật sự sợ quỷ nhập tràng.
Nhưng Kê Lâm Hề từ nhỏ đã lớn lên nơi đầu đường xó chợ, nhìn người là tuyệt kỹ sinh tồn. Hắn nhanh chóng phát hiện: có một gã sai vặt tuy dáng vẻ co ro như những người khác, nhưng từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu liếc nhìn hắn một lần, khác với đám còn lại — ít nhiều còn vì tò mò mà liếc trộm.
Gã này lưng tuy cũng khom xuống như người khác, nhưng toàn thân lại toát ra một cảm giác vi dị, cứ như thể không cùng một nhịp thở với đám người xung quanh.
Kê Lâm Hề thu lại tầm mắt, tiếp tục làm bộ làm tịch đảo quanh sương phòng, soi mói hết góc nọ đến góc kia. Sau khi xem xong mấy gian, hắn liền ra vẻ như đã nắm rõ mọi việc:
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Nói xong, hắn quay người bước thẳng ra ngoài viện.
“Vương lão gia, Vương phu nhân, Vương công tử.”
“Thế nào rồi, Sở đạo trưởng?” Vương phu nhân khẩn trương níu lấy tay áo Vương lão gia, ánh mắt dán chặt lên người Kê Lâm Hề.
Kê Lâm Hề nhíu mày, tỏ vẻ nghiêm trọng:
“Con quỷ này... thật sự cực kỳ hung mãnh.”
Lúc này hắn chẳng còn nghĩ đến gì ngoài việc chặt đẹp 500 lượng bạc kia, mà là phải nâng cấp mục tiêu — 500 lượng sao đủ cho cái dạ dày không đáy của hắn?
“Bần đạo cần lập một pháp trận đặc biệt để tiêu trừ oán khí. Trận này là bí thuật độc môn sư môn ta truyền lại, tên gọi là: ‘Kiếp phù du – một giấc mộng’. Cần chuẩn bị những vật sau:”
“Hai cân gạo nếp,”
“Ba chén máu gà,
“Sáu con gà quay – nhớ phải làm sạch nội tạng,”
“Một con heo sữa quay, quay xong thì cắt lát.”
“Gạo nếp và máu gà, cùng với máu chí dương của bần đạo, có thể tạo thành kết giới vây khốn lệ quỷ, khiến nó không thể thoát ra. Gà quay và heo sữa là vật tế phẩm, rắc nước bùa lên, để quỷ vật hút lấy. Ăn của các vị, nhận đồ của các vị, oán khí của nó sẽ tự giảm.”
“Pháp trận phải được duy trì ba ngày. Mỗi ngày đều phải dâng sáu con gà quay và heo sữa lên trận nhãn, đến đêm ngày thứ ba, nếu không có biến cố, oán khí sẽ yếu đi rõ rệt — lúc ấy bần đạo mới có thể ra tay trấn áp.”
Nói đến đây, Kê Lâm Hề thoáng dừng một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Nhưng ngoài ra, còn cần máu của Vương công tử.”
Nghe đến đây, mặt Vương công tử tái mét: “Máu… máu của ta?!”
Kê Lâm Hề gật đầu nghiêm túc:
“Công tử cùng nữ tử kia oán thù đã kết, máu của công tử có thể trấn an oán linh. Mỗi ngày chỉ cần lấy một chén, đổ vào trận cùng tế phẩm.”
Vừa nghe đến chuyện lấy máu mỗi ngày, Vương công tử lập tức nổi đoá:
“Dựa vào cái gì?! Ngươi chỉ là một tên đạo sĩ rách nát mà dám đòi lấy máu ta? Ngươi có biết thân phận ta tôn quý cỡ nào không? Còn dám bắt ta đi tế một đứa tiện dân?!”
Vương phu nhân cũng lo lắng ra mặt, mắt ngân ngấn nước:“Sở đạo trưởng à, con ta thân thể yếu ớt, mỗi ngày lấy một chén máu, liên tục ba ngày… chẳng phải là muốn nó mất mạng sao?!”
Sắc mặt Kê Lâm Hề lúc này lạnh hẳn đi:
“Nếu đã thấy công tử nhà các vị quý giá như vậy, vậy mời đi tìm vị đạo trưởng khác. Bần đạo vốn cũng còn chuyện quan trọng cần xử lý, phúc phần nhà các vị, bần đạo không dám nhận.”
“Chỉ mong đạo trưởng kia thật sự có thể giải quyết được lệ quỷ này. Nhưng nếu để lâu hơn nữa, oán khí càng nặng, thì e rằng… cả nội viện phủ Vương gia, từ hạ nhân đến người thân, khó mà toàn mạng.”
“Họa này… chẳng khác gì Lý gia ở thành Tây năm ngoái.”
Nửa tháng trước, cả nhà Lý tri huyện ở thành Tây đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong một đêm, chết cùng lúc luôn cả đám hạ nhân trong nội viện.
Nghe nói tử trạng cực kỳ thê thảm, không nỡ nhìn, người ta đồn rằng oan hồn trở về lấy mạng.
Nói xong, Kê Lâm Hề cõng giỏ tre lên lưng, không thèm quay đầu lại, làm bộ muốn rời đi, dáng vẻ chẳng có lấy nửa phần do dự. Sau lưng Vương công tử vẫn đang gào thét, mắng hắn mau cút đi, nếu không thì sẽ đánh chết hắn ngay tại chỗ.
Vừa bước đến hành lang, chỉ còn chút nữa là giả vờ rời phủ thật, thì Vương lão gia rốt cuộc cũng nghiến răng đuổi theo:
“Sở đạo trưởng, xin dừng bước! Chỉ cần con ta có thể bình yên vô sự, lấy máu thì lấy máu!”
“Cha!! Cha thật sự tin lời hắn sao?!”
Vương công tử trừng to mắt không dám tin, ba chén máu đấy! Rút xong thì còn gì sức mà tìm kỹ nữ trong Di Hồng viện nữa chứ?
“Ngươi cái đồ nghịch tử! Câm miệng cho ta!!”
Vương lão gia quát lớn một tiếng rồi quay sang Kê Lâm Hề, sắc mặt lập tức đổi thành ôn hòa:
“Sở đạo trưởng, ngài bôn ba bận rộn đến vậy, chắc chắn đã đói bụng rồi. Ăn sáng xong, chúng ta sẽ lập trận cũng không muộn.”
Trong lòng ông ta tính toán: cứ cho hắn ăn no trước đã, lát nữa lập trận, đạo sĩ thật sự cũng sắp tới nơi, đến lúc đó có thể đối chiếu thật giả, ai có bản lĩnh thì giữ, ai không có thì đuổi đi.
Kê Lâm Hề liếc mắt nhìn ông ta một cái, khóe môi khẽ nhếch — kế hoãn binh thành công.
Trở lại tiền sảnh, Vương phu nhân lập tức sai người bưng đồ ăn lên. Một hàng dài nô bộc nối đuôi nhau bưng bàn thức ăn vào, từng mâm từng đĩa nối tiếp nhau.
Món thứ nhất… món thứ hai… món thứ ba… thứ tư… thứ năm…
Kê Lâm Hề nuốt nước bọt cái ực một cái, mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
“Mấy cái kẻ có tiền chết tiệt này, một bữa ăn mà dọn ra đến mười tám món!”
“Còn mời đạo sĩ mà chỉ đưa 500 lượng bạc, đúng là kẹo kéo vô đối!”
Bụng hắn đã đói đến mức réo vang như đánh trống, chỉ hận không thể lao lên bàn mà bốc từng món cho cả hai tay tống thẳng vào miệng. Nhưng vẫn phải cố tỏ ra đạo mạo, bình thản như mây trôi gió thoảng, dáng vẻ như chẳng màng đến vật chất trần gian.
“Sở đạo trưởng, mời dùng.”
Một mâm cơm được đặt ngay trước mặt hắn.
Kê Lâm Hề gật đầu nhè nhẹ, bình tĩnh “ừ” một tiếng, rồi nâng chén cầm đũa, cố gắng giữ vẻ mặt đạo sĩ không màng tục lụy. Đợi đến khi Vương lão gia, Vương phu nhân, và mấy vị tiểu thiếp đều bắt đầu dùng đũa, hắn mới từ tốn… vào trận.
Nửa nén nhang sau, Kê Lâm Hề buông đũa, tao nhã lau miệng, rồi cúi đầu nói:
“Tiểu đạo ăn xong rồi. Chư vị cứ thong thả.”
Vương công tử trừng mắt nhìn một bàn ăn giờ đã trống hoác, ngoài mấy cọng rau trang trí còn sót lại, chẳng còn gì cả.
“Thong thả dùng? Còn gì để mà dùng nữa?!”
Hắn tức muốn trào máu. Mỗi lần hắn kẹp được một món, tên đạo sĩ thúi kia đã gắp bốn món khác vào miệng. Chén bát di chuyển như thần, đũa không ngừng nghỉ.
“Cha…! Con đã nói rồi mà, tên này chỉ là đạo sĩ giả chuyên đi lừa cơm lừa tiền!”
Vương lão gia trợn mắt nhìn con trai, dùng ánh mắt bảo hắn im mồm. Rồi quay sang Kê Lâm Hề, cười cười:
“Nếu đạo trưởng vẫn chưa no, ta sai người dọn thêm vài món nữa.”
Kê Lâm Hề nhẹ nhàng lắc đầu:
“Vậy là đủ rồi. Chút nữa còn phải lập trận, hao tổn tinh khí, nên mới phải ăn nhiều hơn thường ngày. Còn bây giờ, như thế là vừa đủ.”
“Thì ra là thế…” Vương lão gia gật đầu liên tục. “Vậy chuyện lập trận...?”
“Bắt đầu ngay bây giờ.”
Kê Lâm Hề đặt tay lên bàn, âm thầm xoa bụng một cái, rồi thong thả đứng dậy.
…Ăn no quá rồi, bụng trướng đến đau.
“Nhà có tiền đúng là tốt thật, cơm canh thôi mà cũng như tiên thực trên trời vậy.”