Người hạ nhân vẫn luôn ở bên ngoài nghe lén, nghe đến đó, liền lén lút rời đi, đi tìm Vương lão gia báo cáo.
“Hai vị khách quý ở kinh thành đã để Sở đạo trưởng xem tiền đồ, xem nhân duyên, ngoài ra không còn gì khác. Hai vị khách quý có vẻ rất hứng thú với việc đoán mệnh.”
Vương lão gia đang dựa trên chiếc ghế gỗ đàn đen nhánh, mở mắt nói: “Hứng thú là tốt rồi, chỉ cần họ an ổn một hai ngày này, mọi việc sẽ qua.”
Nghĩ nghĩ, ông ta phân phó quản gia bên cạnh: “Ngày mai hoặc ngày kia họ sẽ rời đi, hãy sắp xếp một tiệc tối đưa tiễn cho họ, để khi rời đi họ sẽ nhớ đến cái tốt của Vương gia ta. Biết đâu cái thiện ý này còn có thể đến tai Tướng gia.”
“Lão gia cao minh.” Quản gia vén tay áo giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt khâm phục.
Yến Hoài khẽ ho một tiếng, nhắc nhở rằng kẻ nghe lén đã rời đi. Hắn từ nhỏ đã học võ thành si, tai thính mắt tinh, trong vòng mười mét, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng khó thoát khỏi tai mắt hắn.
Nghe được lời nhắc nhở của hắn, Sở Úc thần sắc không đổi, y định bưng trà lên uống một ngụm, nhưng tay sờ vào chén trà thì chén đã không còn. Trần công công không ở bên cạnh hầu hạ, thành ra không ai kịp thời chú ý đến điểm này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT