Phải cho mày nhớ đời
Miếu Quan Đế cách nhà Cố Bình An không xa, gần phía nhà giam. Nhưng trong ấn tượng của cô, nơi đó đã lâu không được tu sửa, trông rất đổ nát.
Đến nơi mới phát hiện, không biết từ lúc nào nơi này đã được tu sửa thành một điểm tham quan, mở cửa miễn phí cho người dân thành phố.
Ngôi miếu không lớn, đi qua cổng chính, xuyên qua một hành lang là đến chánh điện ở giữa, hai bên là điện phụ. Cạnh điện phụ còn có một cánh cửa nhỏ, có lẽ là nơi ở của người trông miếu.
Cố Bình An đi một vòng, chỉ thấy mỗi vị sư phụ già trông miếu, chẳng thấy đám côn đồ đâu cả. Cô nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là mười giờ. Chẳng lẽ đám này lại có ý thức về thời gian đến vậy sao? Muốn đến đúng giờ à?
Vị sư phụ già cầm ống xăm hỏi cô có muốn xin quẻ không, Cố Bình An vội xua tay từ chối, bỏ hai mươi đồng vào hòm công đức rồi nhanh chóng ra khỏi miếu.
Trong miếu có người trông coi, đám nhóc đó không ngốc đến thế, chắc không đến đây đâu. Miếu Quan Đế hẳn chỉ là một cách nói chung chung, có lẽ chúng ở gần đây thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play