Tằng Tế Xuyên và Thẩm Thanh Hà rời khỏi tiệm Vạn Sự, vừa ra khỏi con hẻm thì ông ta không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn người bên cạnh, mặt đen như than: “Muốn cười thì cứ cười, nhịn đến thế, coi chừng ngươi cũng bị khí huyết hư hao đấy!”
Thẩm Thanh Hà lập tức phá lên cười ha hả, cúi người, lấy tay chỉ vào ông, cười đến không thốt ra nổi lời nào.
Mặt Tằng Tế Xuyên ngày càng đen, nhưng chẳng mấy chốc lại tự giải thoát cho mình — ông đâu phải vì trăng hoa bừa bãi mà hư hao tinh huyết, là do năm xưa bị kẻ thù chính trị ra tay hại trọng thương, nguyên khí chưa kịp bù lại mà thôi.
Cái đau cái bệnh trên người ông đều là vinh quang chiến tích cả, hừ!
Chỉ là nhớ lại tiểu cô nương kia mặt mày không chút ngượng ngùng, dõng dạc kể ra từng vấn đề cơ thể ông, khiến mặt ông lại bất giác đỏ bừng.
Đại phu bình thường không khiến ông cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng thì khác — mới chỉ là tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại dám nói thẳng nói thật như vậy, thật không hiểu tu đạo có cần mặt dày thế này không.
Dù vậy, phải nói công bằng — Lạng Cửu Xuyên nói lời thật tuy khiến người ta xấu hổ, nhưng lại rất khiến người ta an tâm, chứng tỏ nàng nói không ngoa, thật có bản lĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play