Cô bé bán thân chôn huynh ngẩng đầu nhìn Diệp Ngọc Châu. Nàng ăn vận thanh nhã, trông có vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt hạnh kia nhìn thế nào cũng khiến cô bé có một cảm giác nhạy bén và lạnh lùng đến khó chịu, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
“Tiểu nữ tạ ơn phu nhân!” Cô bé nặng nề dập đầu Diệp Ngọc Châu, nhận lấy bạc rồi tạ ơn: “Xin phu nhân cho tiểu nữ biết chỗ ở, tiểu nữ sau khi an táng huynh trưởng sẽ lập tức đến phủ làm trâu làm ngựa báo đáp ơn huệ của phu nhân!”
“Không cần! Huynh trưởng của cô, ta sẽ cho người chôn cất, cô cứ theo tỳ nữ của ta về phủ là được!” Diệp Ngọc Châu mỉm cười nhẹ nhàng, rồi khẽ ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào xác chết được phủ lại bằng rơm.
“Phu nhân! Tiểu nữ chỉ cầu phu nhân cho tiểu nữ mua một chiếc quan tài sơ sài, tiểu nữ sẽ tự tay chôn cất huynh trưởng!”
“Không cần, phí lắm!” Diệp Ngọc Châu vừa nói vừa cầm lấy một cọng rơm khô bên cạnh, đột nhiên giơ tay lên bắt đầu gãi vào lòng bàn chân của xác chết đang lộ ra ngoài.
“Đại thiếu phu nhân? Người…” Thư Họa muốn ngăn lại nhưng không dám cãi lời chủ tử. Chuyện này là sao chứ! Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là “chính sự” của Đại thiếu phu nhân nhà mình sao? Ngồi xổm giữa đường gãi lòng bàn chân của một cái xác chết để chơi đùa?
“Vị phu nhân này…” Sắc mặt cô bé bán thân chôn huynh cuối cùng cũng thay đổi vài phần: “Vị phu nhân này xin hãy giơ cao đánh khẽ…”
Diệp Ngọc Châu rũ mắt, tiếp tục công việc của mình mà không hề để ý đến lời van xin run rẩy của cô bé.
Diệp Ngọc Châu nhìn chằm chằm bàn chân gần như đã co giật đến giới hạn, khóe môi khẽ nhếch, lực gãi trong tay không hề nới lỏng chút nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT