Sớm hôm sau, Diệp Ngọc Châu sau khi rửa mặt chải đầu tươm tất, nàng thay một chiếc váy gấm vân màu trắng thanh nhã. Tóc búi nửa, cài một chiếc trâm hoa ngọc lan chạm khắc từ bích tỉ thạch, càng tôn thêm vẻ kiều diễm.
“Thi Họa, hôm nay ngươi ra ngoài cùng ta một chuyến!” Diệp Ngọc Châu mang khăn che mặt, che đi vết bớt đỏ sẫm đang hiện diện.
Có bớt không đáng sợ, đáng sợ hơn chính là người ta còn lấy đó làm cớ khắp nơi rêu rao rằng đó là lỗi của nàng. Hôm nay chủ yếu là đi xem những cửa hàng ở phố Sùng Minh, hưởng thụ chút thành quả thắng lợi.
Đợi nàng thăm dò chi tiết, những kẻ kia hoặc sẽ bị điều chuyển hoặc bị đuổi đi, nàng hiểu rằng mình cần phải nhanh chóng bồi dưỡng nhân tài của riêng mình, chỉ là nơi đất khách quê người, chuyện này phải từ từ.
Ví như Thi Họa này, lúc trước được phái đến bên nàng chỉ là một nha đầu làm việc nặng, nhưng quý ở chỗ thành thật nên được nàng đề bạt thành nha hoàn thân cận, lại còn được đặt tên. Khối phác ngọc này cần nàng từ từ tạo hình mới thành!
“Đại thiếu phu nhân! Lão phu nhân nói Đại thiếu phu nhân có thai tốt nhất vẫn nên ở Bắc Uyển tĩnh dưỡng…”
Thi Họa đúng là một người thật thà, lão phu nhân nói gì thì tin nấy, vẫn là thiếu đi sự linh hoạt.
“Nha đầu ngốc! Đại thiếu phu nhân ta mang là tiên thai, sợ gì chứ?” Diệp Ngọc Châu khẽ mỉm cười, lập tức bước ra khỏi hiên các.
Thi Họa sững sờ vội vàng theo sau. Nàng vẫn cảm thấy Đại thiếu phu nhân này là một chủ tử tốt khó gặp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play