Tiền Kim Mai từng nói:
“Giao Giao, đừng nhìn việc mẹ gửi con sang nhà bác gái mà trách mẹ, mẹ cũng bất đắc dĩ thôi. Nhưng người nuôi con lớn vẫn là mẹ đấy. Mỗi năm mẹ đều gửi rất nhiều lúa mạch sang cho bác gái con. Mẹ thương con nhất, hơn cả chị và em trai con.”
Bà ấy có gửi hay không, gửi bao nhiêu, Dụ Giao không rõ. Chỉ biết, chính mình thì chưa bao giờ được ăn lấy một miếng. Từ khi tròn một tuổi, thứ cô ăn chỉ toàn là lương thực thô. Ngay cả bột trộn (bột hai loại) cũng không đến lượt cô.
Mấy bà cô trong thôn hay trêu đùa cô.
Họ hỏi:
“Giao Giao, con gọi bác gái là gì? Là bác hay là mẹ?”
Hoặc:
“Giao Giao, con gọi mẹ ruột là mẹ hay là dì nhỏ?”
Dụ Giao luôn rụt rè mỉm cười, cúi đầu không nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT