Lâm Thu rất nhanh đã thiếp đi trong vòng tay vỗ về của anh.
Còn Uông Trường Dực thì trằn trọc mở mắt tới tận khuya.
Lúc đầu, anh chỉ đơn thuần là thấy thương Lâm Thu, trong lòng âm thầm nghĩ cách đối xử tốt với cô, làm cô vui hơn.
Sau đó, suy nghĩ lại bắt đầu đi xa. Trước đó, để dỗ cô vui, anh mặt dày đến độ gọi cô là chị gái, lúc ấy cô còn ngọt ngào đáp lại nữa.
Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. Cô gái nhỏ này, sau này nhất định phải tìm cơ hội đòi lại món nợ ấy!
Sáng hôm sau có người gõ cửa, Uông Trường Dực theo phản xạ vỗ nhẹ lên người Lâm Thu vẫn còn đang ngủ, bảo cô cứ ngủ tiếp, còn mình thì dậy mở cửa.
Vừa xuống giường anh mới nhận ra, nơi này không phải ngôi nhà trong khu tập thể nơi anh và Lâm Thu sống chung, mà là tiểu viện của riêng Lâm Thu ở quê. Mà anh, vốn dĩ không nên có mặt ở đây.
Thế nhưng, Uông Trường Dực không phải người câu nệ tiểu tiết. Trong mắt anh, giấc ngủ của Lâm Thu mới là quan trọng nhất.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play