Chương 6 – Bé đáng thương bị chính cha ruột hại chết (6)

Trình Nghị cảm thấy cô bé này thật thú vị. Vốn dĩ ông không có ác cảm gì với Trường Ninh, sau khi gặp mặt thì lại càng thêm mấy phần yêu mến. Dù gì Hứa Trường Ninh và mẹ cô đều là nạn nhân, ông cũng chưa lú lẫn đến mức trút giận lên đầu họ.

Ông không nói nhiều, chỉ để lại số điện thoại, dặn nếu có chuyện gì thì cứ liên hệ với ông, rồi rời đi.

Sau khi Trình Nghị đi rồi, Trường Ninh cũng không lang thang bên ngoài nữa mà thong thả quay về nhà.

Chuyện của cha ruột và mẹ kế đối với cô giờ coi như đã khép lại. Trình Nghị đối với cô cũng chỉ là người xa lạ, cùng lắm là có chút cảm giác đồng bệnh tương lân, sau này chắc cũng chẳng có cơ hội liên lạc gì.

Trong suốt kỳ nghỉ Tết, gia đình cha cô không hề lộ mặt, đừng nói đến cô… đứa con gái ruột, đến ngay cả bà nội…mẹ ruột của ông ta, họ cũng hoàn toàn bặt vô âm tín. Đúng là đáng khinh!

Sau Tết Nguyên Tiêu, trường học khai giảng trở lại. Trường Ninh chủ động nói với giáo viên chuyện đổi tên của mình. Thời điểm này việc đổi tên còn khá đơn giản, các phần mềm xã hội sử dụng tên thật vẫn chưa phổ biến, thậm chí cô còn chưa làm thẻ ngân hàng nào. Chỉ cần thay đổi tên trong hồ sơ học sinh là được. Nếu để đến khi trưởng thành mới đổi thì quả thật là cả một công trình lớn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến lúc tốt nghiệp cấp hai. Trường Ninh tốt nghiệp với thành tích thủ khoa toàn trường, còn thông qua kỳ thi tuyển sinh độc lập để đỗ vào một trường cấp ba trọng điểm.

Ngay khi vừa tròn 16 tuổi, cô liền đi làm chứng minh nhân dân, rồi lập tài khoản ngân hàng riêng cho mình.

Từ đó, cô bắt đầu nhận các công việc làm thêm trên mạng, như: dịch thuật, vẽ minh họa, lập trình các ứng dụng nhỏ, đồng thời đăng truyện trên các trang web văn học. Thu nhập có thể nói là khá dư dả, đủ để cô từng bước xây dựng một cuộc sống tự lập, không cần dựa vào bất kỳ ai.

Trường Ninh dùng máy tính do tự mình ráp lại, chi phí không nhiều nhưng dùng rất ổn. Trước đó, bà nội thấy con cháu nhà người ta đều có máy tính cả rồi, nên cũng bảo Trường Ninh mua một chiếc.

Trường Ninh không thiếu tiền, số tiền năm vạn mà cha cô đưa vẫn còn gần nguyên. Nhưng bà nội lại nói: “Tiền đó con cứ giữ lại mà dành dụm, sau này sẽ có lúc cần dùng đến. Máy tính này, để bà nội mua cho con.”

Về chuyện làm thêm, Trường Ninh cũng lựa lời kể cho bà nội biết. Dù sao cô kiếm tiền không chỉ để cải thiện cuộc sống, mà cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho bà.

Nếu kiếm được tiền mà không thể tiêu, thì cũng chẳng còn ý nghĩa.

Bà nội sau khi biết chuyện cũng chỉ dặn dò cô đừng để ảnh hưởng đến việc học. Trường Ninh cam đoan thành tích sẽ không sa sút, bà nội liền không nói gì thêm. Dù sao trong mắt người già, đứa cháu gái này chẳng còn cha mẹ để nương tựa, giờ có thể tự lực cánh sinh là chuyện đáng mừng. Mai này bà có nhắm mắt xuôi tay, nó cũng vẫn sống được.

Thời gian cứ thế bình yên trôi qua. Nhờ thu nhập của Trường Ninh, cuộc sống của hai bà cháu thoải mái nhẹ nhàng. Bà nội thậm chí còn trông trẻ hơn cả lúc Trường Ninh mới đến sống cùng.

Hè năm lớp 10, Trường Ninh tìm đến bác cả, bàn chuyện đổi nhà của bà xuống tầng một. Dù hiện giờ bà nội vẫn còn khỏe, leo sáu tầng lầu không thành vấn đề, nhưng tuổi cao khó tránh chuyện hụt chân trượt ngã, ở tầng cao cũng không tiện.

Chuyện sau đó không cần Trường Ninh lo. Bác cả tìm đến chú ba, hai anh em cùng nói chuyện với bà, rất nhanh đã quyết định xong việc đổi nhà.

Căn nhà mới vẫn nằm trong cùng khu chung cư, chỉ là chuyển sang tòa kế bên. Nói là đổi, thật ra là bán nhà cũ rồi mua nhà mới. Để mua được căn ở tầng một, bên bà nội còn phải bù thêm một ít tiền. Khoản tiền này được bác cả và chú ba chia nhau gánh vác. Trường Ninh cũng đề nghị góp một phần, đồng thời chính thức “công khai” chuyện mình kiếm tiền.

Bác cả vỗ vai Trường Ninh khen: “Giỏi lắm, con biết kiếm tiền rồi thì bác yên tâm. Nhưng khoản này con không cần bỏ ra. Dù thằng cha nhà con không ra gì, nhưng bác với chú ba còn sống sờ sờ đây, làm sao để một đứa nhỏ thay tụi bác lo cho mẹ!”

Ông nói chẳng sai, cha cô đúng thật chẳng ra gì.

Dù giá nhà lúc ấy đã bắt đầu nhích lên, nhưng vẫn còn trong tầm kiểm soát. Trường Ninh dự định đợi vài năm nữa, khi đủ tuổi, sẽ mua hai căn hộ nhỏ để cho thuê. Khu chung cư này vị trí đẹp, giờ mua là khôn ngoan, chục năm sau, giá nhà sẽ tăng gấp chục lần!

Nhân dịp này, cô cũng nhắc bác cả và chú ba: “Sau này giá nhà còn tăng nữa đó. Đây là thủ đô, đất chật người đông. Nếu hai bác có điều kiện, mua thêm một căn phòng nhỏ cũng tốt. Dù sao hai bác đều có con trai, sau này khỏi lo chuyện cưới vợ phải mua nhà.”

Chú ba còn hơi hoài nghi: “Giờ giá đã tăng nhiều lắm rồi, liệu còn tăng nổi không?”

Trường Ninh cười: “Bác nhìn ra thế giới xem, thủ đô của nước lớn nào mà giá nhà chẳng tăng vùn vụt?”

Chú ba gật gù: “Cũng đúng. Có chuyên gia nói sẽ khống chế dân số thủ đô, mà người cứ mỗi năm một đông thêm.”

Trường Ninh nói: “Người đông thì phải có nhà ở, mà có cầu thì đẩy giá thôi ạ.”

Dọn xuống tầng một, bà nội ra ngoài thuận tiện hơn nhiều, nào là đi dạo, trò chuyện với các cụ hàng xóm, nhảy múa trên quảng trường  cứ như biến cả khu phố thành sân sau nhà mình vậy.

Cuộc sống tuổi già của bà thật sự thảnh thơi. Trường Ninh cũng yên tâm hơn nhiều.

Trong hơn hai năm đó, dù Trường Ninh không chủ động theo dõi chuyện của cha ruột và mẹ kế, nhưng vẫn có tin tức lác đác truyền đến tai cô.

Sau khi bị mất việc, cuộc sống của hai người đó nhanh chóng lộ rõ bản chất. Tình yêu không thể vượt qua cơm áo gạo tiền. Con gái cưng… đứa được nuông chiều từ nhỏ tính cách ích kỷ, không biết chịu khổ, khiến cả nhà suốt ngày xung đột vì những chuyện nhỏ nhặt.

Chưa được bao lâu, hai người lại nảy ra một “diệu kế”: ly hôn. Mẹ kế đi lấy chồng mới, để con gái ở lại với cha ruột, rồi dùng tiền của chồng mới nuôi cả con lẫn… chồng cũ.

Trường Ninh nghe mà cạn lời.

Cô còn đang tính ra tay phá đám, thì đã nghe tin mẹ kế liên tục bị người ta “bóc phốt” nên bị mấy người đàn ông có tiền lần lượt bỏ rơi. Không cần đoán, Trường Ninh cũng biết là Trình Nghị ra tay.

Cô thật sự muốn gửi cho Trình tiên sinh một cái “like”. Quá tuyệt vời! Làm giúp hết mấy việc cô muốn làm.

Thời gian đó khó khăn, cha ruột cô thậm chí còn đánh tiếng nhờ bà nội nuôi con gái riêng của ông ta  đỉnh cao của sự trơ trẽn!

Nhưng bà nội, bác cả và chú ba đều kiên quyết từ chối. Ngay cả đứa con gái kia cũng không chịu đến ở.

Dù ai cũng biết đứa bé đó là con ruột của ông ta, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc. Bà nội thương nguyên chủ vì tình nghĩa và tình cảm từ lâu, mẹ của nguyên chủ cũng từng rất hiếu thuận. Trong khi đó, đứa con riêng chưa từng sống chung một ngày, cha nó thì từ khi tái hôn không hề bước chân về thăm mẹ  chẳng khác nào cắt đứt quan hệ.

Bà nội hà cớ gì phải gánh thêm đứa cháu đó? Huống hồ bà cũng biết nghĩ cho Trường Ninh nữa.

Ở thủ đô, người có hộ khẩu thật ra không khó kiếm sống. Cùng lắm ra phường khai thất nghiệp là được giới thiệu việc làm, bảo hiểm đầy đủ.

Nhưng cha và mẹ kế Trường Ninh thì lười biếng thành quen, từng sống sung sướng quen rồi, không cam lòng xuống nước, chỉ lo tìm đường tắt.

Tuy vậy, sau nhiều lần thất bại, cuối cùng họ cũng đành phải quay lại hiện thực. Mẹ kế đi làm nhân viên vệ sinh trong khách sạn, cha cô làm tài xế xe buýt.

Thu nhập tạm ổn, nhưng đứa con gái kia tiêu hoang quá mức, nên chẳng tích góp được gì, chỉ mong không mắc nợ là mừng.

Thời gian thấm thoát trôi, đến kỳ thi đại học. Thành tích Trường Ninh vẫn luôn vững vàng, người nhà chẳng hề lo lắng, ai cũng tin chắc cô sẽ đậu vào Đại học Kinh Đô.

Bà nội muốn đi cùng cô dự thi, nhưng bị Trường Ninh từ chối khéo, thời tiết nóng như thiêu, lỡ bà bị cảm nắng thì biết làm sao.

Cuối cùng, bác cả là người đưa cô đi thi. Trường Ninh vốn không cần ai đi cùng, nhưng sự quan tâm của người thân như vậy, cô cũng không nỡ từ chối.

Sau kỳ thi, cô chính thức đủ 18 tuổi. Trong hai tháng chờ nhập học, cô dùng số tiền kiếm được từ trước cộng thêm tiền bán một phần vàng trong không gian, mua liền ba căn hộ hai phòng ngủ ở khu vực gần đó, rồi giao cho môi giới cho thuê, chính thức trở thành một tiểu địa chủ chính hiệu.

Bác cả và chú ba cũng nghe lời khuyên của cô, vội vàng gom góp vay mượn mua mỗi người một căn nhỏ, giờ đều đã có người thuê.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play