Giờ đã là đầu đông.
Gió trên núi hanh khô, rét cứa da. May mà nắng đẹp, rọi ấm lưng, biến cái buốt gió núi thành cảm giác mát rượi sảng khoái. Hít một hơi sâu thôi là mát đến tận tim phổi.
Vì phải ngồi yên sau yên xe đạp, mẹ Đinh bắt Tiểu Trúc mặc cả quần bông mỏng, lại ép cô khoác chiếc áo phao “bánh mì”. Áo có sẵn mũ, bên ngoài mẹ còn quấn thêm khăn voan, quấn kỹ từ đầu đến cổ, chỉ chừa đúng hai con mắt.
Mẹ Đinh dặn: “Đừng đút tay vào túi. Đường xóc lắm, không vững đâu. Luồn tay vào dưới nách anh con cho ấm, lại còn bám cho chắc, biết chưa?”
Trần Tiểu Trúc gật đầu gượng gạo. Mặc nhiều quá, người cứng đơ, nói cũng ngại vì thở ra cái là hơi nước táp vào khăn ướt sũng, dính mặt khó chịu.
Trần Bách nói: “Mẹ yên tâm, con trông nó.”
Ra khỏi cửa, đợi em gái ngồi ổn, anh mới đạp. Cô còn quay lại vẫy mẹ. Đạp được một quãng, rẽ qua khúc cua khuất tầm mắt mẹ rồi, cô liền kéo khăn xuống, để lộ mũi với miệng cho dễ thở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT