Tiểu Trúc vẫn như mọi ngày. Tới phòng làm việc thì quét dọn trước, rồi đi lấy nước, sắp xếp lại mặt bàn, pha trà cho thầy thuốc.
Là bác sĩ thực tập, cô được một bác sĩ lớn tuổi họ Nhậm dẫn dắt. Tiểu Trúc kính gọi là bác sĩ Nhậm. Tính tình bác sĩ Nhậm hiền hòa, dạy dỗ không giữ nghề. Tôn sư trọng đạo là lẽ đương nhiên.
Cả buổi sáng cô tiếp hai bệnh nhân cảm do đổi mùa, dựa theo triệu chứng mà kê thuốc. Kiểu đau đâu trị đó. Rát họng thì trị họng, nghẹt mũi thì trị mũi. Nói cho đúng thì chẳng có thuốc nào trị khỏi cảm.
Về bản chất, cảm do virus là không có thuốc chữa dứt. Không có thuốc diệt được virus cảm, cơ thể phải trông vào hệ miễn dịch tự tiêu diệt chúng. Nhưng bảo uống thuốc hoàn toàn vô ích thì cũng không đúng. Ít ra thuốc giúp dễ chịu hơn. Ở một mức độ nào đó, cái người bệnh cần chính là dễ chịu. Virus thì vô hình, kệ nó, đỡ khó chịu là được.
Bệnh nhân thứ ba là một bé con bị viêm ruột do vi khuẩn, khá nặng, bắt buộc phải nhập viện truyền dịch. Truy hỏi kỹ mới biết bà nội cho bé ăn một cái bánh bao nhân thịt để năm ngày.
Bác sĩ Tiểu Trúc nghe mà khóe miệng giật giật. Nhà đa số khi ấy đâu có tủ lạnh, bây giờ cũng chẳng phải mùa đông rét mướt. Bánh bao thịt để năm ngày thì chẳng phải là ôi thiu rồi sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT