Đã ngộ ra rằng ly hôn không phải là nguyên nhân gốc rễ của bi kịch đời mình, nói thật thì An Hân chẳng còn chút phản cảm nào với việc ly hôn nữa, thậm chí còn bắt đầu mong chờ.
Ai mà chịu nổi cảnh uống thuốc bắc ròng rã mấy năm trời, người ngấm đầy mùi thuốc như bị ướp muối chua?
Ban đầu, vì cô mãi không mang thai nên hàng xóm, đồng nghiệp đều tìm cách khuyên bảo, giúp đỡ. Giờ đây, chẳng ai còn nhắc đến chuyện con cái trước mặt cô nữa, hẳn là vì thấy thương hại. Dù cô đi tới đâu, mùi thuốc bắc cũng theo đến đó, sắc mặt thì vàng bủng như màu thuốc.
Ngày xưa, cô là một cô gái mảnh mai, yếu mềm khiến người ta vừa nhìn đã muốn bảo bọc. Nhưng qua bao năm trời chạy chữa sinh con, thân hình cô đã trở nên thô, vững nặng. Vì khung xương nhỏ, không đỡ được phần thịt mới tăng, mỡ cứ chảy xệ, khiến cô trông già hơn hẳn, cả người xụi lơ, chưa đến ba mươi mà nhìn như bốn mươi.
Cô đã quên mất việc giữ dáng, quên cả trang điểm chải chuốt. Trong đầu chỉ quanh quẩn một việc: uống thuốc, điều dưỡng, mang thai, sinh con.
Bao nhiêu năm nay, cô đã quên mất bản thân từng là ai, từng khao khát cái đẹp ra sao. Trong trí óc chỉ còn lại ý niệm phải sinh cho bằng được một đứa con.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play