An Nhiên nói: “Có thể dùng lời nói đả kích bà ta một chút. Đừng để bà ta coi mình quá quan trọng, phải để bà ta hiểu có cũng được, không có cũng chẳng sao, biết chưa? Những từ bà ta hay nói như ‘đồ bỏ đi, vô dụng, nhu nhược, chẳng bằng ai, ai cũng hơn mày, sao không học người ta, mày không xứng’… thì nghĩ cách lựa lời mà trả lại cho bà ta nghe.”
Tống An Hân: “... Biết rồi.”
Vẫn là em ác hơn!
Nhưng cũng chẳng lạ, mẹ thường ngày vẫn đối xử với lão nhị như thế.
Nghĩ tới đây, Tống An Hân thấy lòng rối bời. Mẹ đây là gặp báo ứng rồi ư? Báo ứng nhãn tiền?
An Nhiên nói: “Chị đừng tưởng bà ta chỉ nói em như vậy. Với mọi người bà ta cũng dùng y nguyên bộ từ này! Mẹ ngày nào cũng bảo với em rằng chị làm sao xứng với Viên Huy. Người ta thì khôi ngô, vừa nhìn đã biết là người có học. Còn chị, nhan sắc bình thường, gầy nhẳng như bọ ngựa, tuy cũng tốt nghiệp cấp ba nhưng nhìn là biết hời hợt, không có nội hàm, trông chẳng xứng với Viên Huy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play