Bé mờ nhạt thập niên 60 (17)

Năm ấy, Diệp Kỳ vừa tròn mười tám tuổi, chính thức trưởng thành.

Một ngày nọ, chú đội trưởng đi họp ở công xã về, mặt mày đầy tâm sự, đạp xe chạy thẳng về đội sản xuất. Nhan Nham đúng lúc đi ngang liền gọi lại:

“Chú, sao vậy ạ? Có chuyện gì à?”

Chú đội trưởng hoàn hồn, thấy là cô bé quen thuộc, mới cười gượng nói: “À, là Nhan Nham à, không có chuyện gì đâu.”

“Không có chuyện gì mà trông chú như mất hồn thế kia?”

“Ài… công xã nói huyện đang có hai chiếc máy cày thải loại, đang nằm phơi xác ở nhà máy cơ giới. Máy cày bị hỏng, nằm đó không động đậy, bên nhà máy sửa mãi cũng không xong. Giờ ai sửa được thì sẽ cho làng đó mang về dùng. Có mà nằm mơ! Làng mình thì làm gì có ai biết sửa máy cày chứ. Phí của trời thật đấy! Nếu sửa được thì bao nhiêu việc nhẹ bớt biết bao.” Chú đội trưởng lắc đầu thở dài.

“Chú ơi,” Nhan Nham chớp mắt hỏi tiếp, “nếu máy sửa được rồi lái về, có phải là sẽ cử người chuyên trách lái và bảo trì máy cày không ạ? Có được tính công điểm không?”

“Đương nhiên rồi. Ai mà có bản lĩnh sửa được rồi lái về, thì khỏi phải xuống ruộng cày cấy. Mỗi ngày mười công điểm, chuyên phụ trách máy cày.” Chú đội trưởng vừa nói vừa dắt xe đi về đội sản xuất, giọng đầy tiếc nuối: “Chỉ tiếc là không có ai làm nổi thôi.”

Nhan Nham nghe vậy liền lén đi tìm Diệp Kỳ, bảo anh đến thử một chuyến.

Diệp Kỳ đã học với giáo sư Đồng mấy năm, kỹ thuật cơ khí nắm không ít. Dù thiếu thực hành, nhưng sửa một cái máy cày chẳng phải vấn đề gì lớn. Trước đây Nhan Nham từng định bảo anh lên huyện tìm việc trong nhà máy cơ giới, nhưng Diệp Kỳ không chịu.

Anh không muốn rời khỏi làng. Nếu lên huyện làm việc, mỗi tháng chỉ được gặp Nhan Nham một hai lần. Còn ở lại làng thì ngày nào cũng gặp. Nhìn thấy cô là thấy vui, thấy an tâm. Hơn nữa, giờ Nhan Nham đã mười lăm tuổi, cao ráo trắng trẻo, đã là một cô thiếu nữ thật sự. Cô ở một mình trong trạm y tế, da dẻ càng ngày càng trắng, trong làng ai cũng khen. Nếu không để ý, nhỡ người khác dòm ngó thì sao?

Nhan Nham không biết trong lòng anh nghĩ gì, chỉ thấy anh không chịu đi thì cũng chẳng nói thêm. Việc ở nhà máy cơ giới bây giờ vẫn còn giá trị, nhưng mười năm nữa thì cũng chẳng đáng. Mà thu nhập cũng chẳng hơn họ tự nuôi heo nuôi gà trong làng là bao, không cần thiết.

“Chú đội trưởng nói, huyện có hai chiếc máy cày hỏng, làng nào sửa được thì cho mang về. Anh đi thử xem. Nếu sửa xong lái về được, sau này anh chỉ cần phụ trách máy cày, không phải làm việc nặng nữa.” Nhan Nham khẽ nói.

Diệp Kỳ nghe xong rất vui. Thứ nhất, công việc nhẹ hơn mà vẫn được ở lại làng, có thời gian gần gũi với Nhan Nham. Thứ hai, Nhan Nham có chuyện gì cũng nghĩ đến anh, điều đó khiến lòng anh ngọt như mật.

“Được. Anh đi thử. Trước đây học với ông Đồng cũng học qua cấu tạo và các lỗi thường gặp của máy cày, chắc không thành vấn đề.” Anh mỉm cười đồng ý.

Tối hôm đó, Diệp Kỳ đến tìm chú đội trưởng, xin được đi sửa máy cày.

“Cậu biết sửa máy cày á?” Chú đội trưởng sửng sốt. Thật không thể tin nổi  Nhan Nham bị ép nghỉ học mà vẫn đỗ được chứng chỉ y tá, làm được bác sĩ làng. Diệp Kỳ chưa từng chính thức đi học, lại nói biết sửa máy cày?

“Dạ, cháu học qua sách, thật sự biết sửa.” Diệp Kỳ thành thật nói. Anh không nói thêm rằng đó là sách do giáo sư Đồng viết tay và vẽ sơ đồ, độc nhất vô nhị.

“Cậu học sách á? Mà chưa từng đi học mà cũng học được?”

Diệp Kỳ cố nhịn cười. Lần trước chú đội trưởng nói với Nhan Nham “cháu chẳng có gì cả”, lần này lại nói y chang với anh. Hai người họ giống nhau ghê.

“Cháu học xong cấp hai rồi. Cháu học cùng với Nhan Nham đó. Cô ấy nghỉ học thì tự học ở nhà, xin đi thi. Cháu cũng học theo, đến trường xin vào học bổ sung lớp năm, rồi học hết cấp hai. Bằng tốt nghiệp cháu mang theo đây ạ.”

Nói rồi, Diệp Kỳ rút bằng cấp hai ra đưa cho chú đội trưởng xem.

Chú nhìn xong, chỉ biết gãi đầu cảm thán trong lòng hai đứa nhỏ này, đứa nào đứa nấy thật giỏi giang. Một đứa bị cha mẹ đối xử tệ bạc, vẫn kiên trì học hành. Một đứa mồ côi, làm việc cật lực để sống sót, mà cũng không chịu thua số phận.

Chẳng lẽ, đúng là con người phải trải qua khổ cực thì mới nên người?

Nội tâm đầy sóng gió, nhưng chú đội trưởng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh: “Thôi được, cứ thử xem sao. Đừng đặt nặng quá. Sửa được thì tốt, không được thì thôi, cũng chẳng sao.”

Diệp Kỳ dứt khoát đồng ý.

Sáng hôm sau, chú đội trưởng đưa Diệp Kỳ lên công xã, lấy giấy giới thiệu từ lãnh đạo rồi cả hai đến nhà máy cơ giới ở huyện.

Lãnh đạo công xã nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu  nhà máy kỹ sư còn bó tay, cậu nhóc này học đâu vài ngày mà muốn sửa?

Nhưng kết quả lại khiến tất cả há hốc mồm. Diệp Kỳ bao năm học với giáo sư Đồng không hề uổng phí. Ngay trong ngày hôm đó, anh sửa xong máy cày, rồi cùng chú đội trưởng lái xe về làng trong ánh mắt sững sờ của mọi người.

Vừa đến đầu làng, tiếng nổ “pặc pặc” của máy cày đã thu hút sự chú ý của không ít người. Một đám người xúm lại hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Chú đội trưởng hớn hở nói: “Từ giờ đây là máy cày của làng mình rồi, có nó đỡ bao nhiêu việc chân tay.”

“Là máy huyện thải ra, ban đầu bị hỏng, huyện nói làng nào sửa được thì cho làng đó dùng. Nhà máy cơ giới không sửa nổi, vậy mà Diệp Kỳ sửa được, giờ lái hẳn về rồi. Từ nay trở đi, Diệp Kỳ sẽ là người chuyên phụ trách lái và bảo dưỡng máy cày.”

Chú đội trưởng nhân dịp đó cũng công bố luôn công việc mới của Diệp Kỳ. Mọi người trong làng đều không có ý kiến gì  dù sao anh cũng mang về cho làng một chiếc máy cày cơ mà!

Ngay lập tức, Diệp Kỳ trở thành đối tượng hot trong "thị trường hôn nhân". Tuy anh là trẻ mồ côi, không có hậu thuẫn gia đình, không ai đỡ đầu, nhưng đổi lại, cũng chẳng có gánh nặng nào.

Một chàng trai trẻ, có nhà có sân, mỗi ngày đều làm đủ công điểm, mỗi năm nuôi một con heo, còn nuôi gà nữa  nghĩ sao thì cũng thấy tương lai cuộc sống rất ổn. Mọi người đều thầm nghĩ, sao trước kia lại không để ý đến cậu ta nhỉ?

Lác đác bắt đầu có bà mai tới hỏi han tình hình của Diệp Kỳ, dò xem anh muốn tìm người thế nào. Diệp Kỳ lúc này đã dần rõ lòng mình. Anh vốn định nói thẳng là muốn một người giống Nhan Nham, nhưng lại sợ lời đồn thổi làm phiền tới cô, nên từ chối khéo: nói rằng mình đang sống chật vật, tạm thời chưa muốn nghĩ tới chuyện yêu đương.

Sau chuyện đó, trong lòng Diệp Kỳ bỗng sinh ra chút lo lắng.

Nhan Nham giờ đã mười lăm tuổi, không chừng cũng sẽ sớm có người nhắm đến hôn sự của cô. Dù sao điều kiện của Nhan Nham cũng quá tốt.

Cũng giống như anh, công việc nhẹ nhàng tử tế, mỗi ngày làm đủ công điểm, nuôi heo, chẳng có gánh nặng gì. Nợ nần không nhiều, năm nay trả xong rồi, sau đó kiếm bao nhiêu cũng là của riêng. Đến lúc kết hôn chính thức, kiểu gì cũng để dành được mấy trăm tệ…đó là của hồi môn của Nhan Nham mà!

Chỉ cần nghĩ đến việc có người muốn giới thiệu Nhan Nham cho người khác, lòng Diệp Kỳ liền buồn bực không thôi. Dù gì anh cũng đã xác định người mình thích là cô, vậy chẳng bằng nói thẳng ra, xem Nhan Nham có bằng lòng sau này gả cho anh không.

Và thế là, Nhan Nham đón nhận một Diệp Kỳ ngượng nghịu xấu hổ, đỏ mặt tới sắp bốc khói, khiến cô không hiểu mô tê gì.

“Anh bị sốt à?” Nhan Nham hỏi, rồi đưa tay đặt lên trán anh đo nhiệt. Hình như đúng là có hơi nóng lên, lại còn đang có xu hướng tăng nhiệt.

Bàn tay nhỏ mềm mại của Nhan Nham vừa chạm vào, mặt Diệp Kỳ càng đỏ hơn. Tăng nhiệt là đúng quá rồi!

“Không sao cả.” Diệp Kỳ căng thẳng đến mức giọng run lên: “Nhan Nham, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Gì thế? Nói đi.”

“Mấy hôm nay, có người mai mối đến hỏi anh muốn tìm người thế nào.”

Nhan Nham quan sát Diệp Kỳ một lúc. Cậu thanh niên mười tám tuổi đã dần dần hết vẻ trẻ con, bắt đầu có sức hút của riêng mình.

“Rồi anh trả lời sao?”

“Anh nói là anh chưa muốn tìm ai cả.”

“Vậy nếu muốn tìm, anh muốn tìm người thế nào?”

“Người như em.”

Câu này bật ra xong, Diệp Kỳ ngược lại thấy nhẹ nhõm. Anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Nhan Nham, anh thích em. Làm người yêu anh nhé?”

Nhan Nham: “…”

Cô nhìn “cây cải” nhỏ mình một tay chăm bẵm  ngoại hình đạt, năng lực ổn, nhân phẩm miễn chê… Hình như cũng không tệ nhỉ.

“Được thôi.”

Diệp Kỳ chết lặng trong chốc lát, rồi bật cười hớn hở: “Em đồng ý rồi! Em đồng ý rồi! Tuyệt quá!”

Niềm vui của anh như muốn trào ra khỏi người, lập tức bế bổng Nhan Nham lên xoay vài vòng.

Nhan Nham cũng bị cảm xúc của anh làm cho bật cười.

Diệp Kỳ ôm chặt Nhan Nham vào lòng, như ôm trọn kho báu cả đời mình. Gặp được cô, tất cả những khổ sở mười mấy năm qua của anh dường như đều được xoa dịu.

“Vậy anh đi nhờ người tới dạm hỏi nhé? Mình đính hôn trước đi, chờ em đủ mười tám tuổi là cưới liền, được không, Nhan Nham?” Giọng anh kéo dài, trong tai Nhan Nham nghe như đang nũng nịu.

Nhan Nham có thể từ chối sao? Đương nhiên là không.

Cô tựa đầu vào lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play