Hai vợ chồng nhà họ Kỷ tức đến phát điên. Kỷ Khánh Đông còn giơ tay định đánh cô.
Kỷ San chẳng hề sợ hãi: “Đánh đi, đánh gãy càng tốt. Tôi không đi nông thôn nữa, để Kỷ Thu Cúc đi thay.”
Rồi cô quay sang nói với Kỷ Thu Cúc, đang trốn bên cạnh hóng chuyện: “Em cũng đừng rảnh quá, không có việc gì thì tranh thủ ra ngoài tìm việc đi. Không thì sang năm cũng giống chị, bị đưa đi. Em tưởng mình là chị hai chắc, cha mẹ sẽ vì em mà lo đủ mọi thứ? Chị nói cho em biết, em đúng là ngốc thật đấy. Nhà mình để mua việc cho Kỷ Xuân Mai, rồi để cưới gả cho chị ấy, đã tiêu sạch tiền rồi. Giờ chẳng còn đồng nào mà mua việc cho em đâu. Cũng hết cách thôi, ai bảo Xuân Mai chẳng biết giữ mình, nếu không dúi cho chị ta mớ tiền làm của hồi môn, thì còn lâu mới gả đi được. Chị nói cho em biết nhé, mua việc cho chị ấy tốn 700, đến lúc gả còn dúi thêm 700 nữa. Em tưởng nhà mình giàu lắm hả? Nực cười thật. Bây giờ nghèo đến mức chuột còn chẳng thèm ghé nữa là.”
Số tiền 500 mà cô lấy, tất nhiên phải đổ hết cho Xuân Mai.
Mà cũng chẳng sai sự thật. Hiện giờ nhà họ Kỷ chỉ còn lại 200 đồng. Nếu không phải Thu Cúc bình thường cũng tạm ổn, chưa từng gây chuyện gì với cô, lại còn chưa đến tuổi phải đi, thì cô đã điền tên giúp nó luôn rồi.
Thu Cúc không muốn tin lời chị ba nói. Cô luôn nghĩ cha mẹ đối với mình vẫn tốt, tuy không bằng chị hai, nhưng cũng hơn hẳn chị ba.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play