Tuy chưa từng đi học, càng không biết gì về kinh tế học, nhưng lý lẽ đơn giản về "chi phí chìm thì đã chìm" thì cô hiểu. Con người cần biết cách dừng lại đúng lúc. Cô đã lãng phí gần mười năm thanh xuân ở cái nhà này, chẳng lẽ còn định tiếp tục phí hoài nữa sao?
Bao năm nay, cô quan sát, lắng nghe người ta trò chuyện, tự suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý. Cô có tay có chân, chăm chỉ chịu khó, đi đâu mà chẳng sống được? Ít ra còn tự do, không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Chỉ trách năm đó còn nhỏ, bị nhà họ Lưu lừa mất rồi.
Nhưng Lưu Thảng Thủy và Vương Lan Hoa sao có thể dễ dàng để một lao động miễn phí như cô rời đi?
Trước mặt đám đông tò mò đứng xem, hai vợ chồng già vừa khóc vừa nói: “Dù hai đứa không còn là vợ chồng nữa, nhưng nhà ta coi Đoan Đoan như con ruột. Dù có ly hôn, nó vẫn là con gái chúng tôi. Hai đứa không ở nhà, cứ để Đoan Đoan ở lại với chúng tôi.”
Ly hôn thì phải ly hôn rồi, nhưng Trần Đoan Đoan nhất định phải ở lại làm việc tiếp.
Một vài người dân chất phác bị lời nói của hai ông bà cảm động, thấy hai người cũng tình nghĩa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT