Cái chết của Vương Nhụy Hàn nhìn chung cũng không tạo nên làn sóng lớn nào ở đội sản xuất Mãn Đồn.
Chỉ có nhóm trí thức trẻ là cảm thán đôi lời.
Họ rời xa thành phố, xa quê hương, xa người thân, xa rời tất cả những gì thân thuộc, đến một nơi hoàn toàn xa lạ để làm những việc trước giờ chưa từng làm. Họ dậy từ tinh mơ, làm việc đến tối mịt, vậy mà vẫn không làm tốt, không được ăn no. Họ đã đánh đổi cả tuổi trẻ, quãng thời gian đẹp nhất đời người… để rồi rốt cuộc là vì điều gì?
Người ta nói là để tiếp nhận tái giáo dục từ nông dân nghèo, nhưng rốt cuộc họ học được gì? À, họ biết cuốc đất, nhổ cỏ, gặt lúa, bẻ ngô… vậy thôi sao? Họ sẽ phải làm những việc đó cả đời ư?
Người ta nói là để hỗ trợ xây dựng nông thôn, nhưng họ có thể làm gì cho nông thôn đây? Lúc mới đến, họ còn mang theo vẻ ta đây trí thức, nghĩ rằng mình có thể chỉ đạo, có thể thay đổi nông thôn. Nhưng rồi, những công việc đồng áng nặng nhọc đã nhanh chóng vắt kiệt nhiệt huyết của họ.
Họ dần nhận ra… họ chẳng làm được gì cả. Không làm việc thì sao? Được thôi, không làm thì không có cơm ăn. Ai đói rồi sẽ hiểu!
Rời xa nhà, mất gốc, đến nông thôn lại chẳng thể hòa nhập thật sự. Vậy rốt cuộc, họ là ai? Họ đang ở đâu? Họ đang làm gì? Họ còn tương lai không? Con đường phía trước nằm ở đâu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT