Một ngày nọ không lâu sau, vào giờ nghỉ trưa tan học, Diệp Sơ trên đường về nhà đi ngang qua một căn nhà lớn thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên trong.
Nhà đó là nhà bác Phùng, nói chính xác là nơi ở của bà và gia đình con trai cả. Người con trai ấy hơn bốn mươi tuổi, trước đó đã có bốn đứa con, đứa bé đang khóc chính là con thứ năm của họ.
Nhà họ Phùng là thành phần địa chủ.
Trong thế giới nguyên bản, bác Phùng từng bị tình hình căng thẳng làm cho sợ đến phát điên, vội vã tháo hết mái ngói trên căn nhà lớn xây bằng gạch xanh ngói đen để hiến cho đội sản xuất xây nhà kho. Cộng thêm việc con trai út của bà đang phục vụ trong quân đội, vậy nên nhà họ mới thoát được một kiếp.
Tuy không bị đấu tố, nhưng sự cô lập thì không thể tránh. Người trong làng sợ bị vạ lây, chẳng ai dám thân thiết với họ.
Sau khi đứa thứ năm chào đời, bà Phùng không có sữa, đứa nhỏ khóc mãi không ngừng. Với thân phận của họ, nếu không phải đường cùng thì họ cũng không muốn đi nhờ người khác xin sữa, sợ gây phiền phức cho người khác. Cứ nghĩ chờ thêm một lát, biết đâu bà Phùng sẽ có sữa thì sao. Từ trưa chờ đến chiều tối, vẫn chẳng thấy gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT