Chương 11 : Bé đáng thương bị cha ruột hại chết (11)

“Thế thì ổn rồi, để em gửi liên hệ của cô ấy cho anh, anh nhớ chủ động đấy.” – Trình Cảnh nói.

Sau đó, cô lập tức nhắn tiếp cho Trường Ninh: “Mình đã cho anh họ mình số của cậu rồi nhé. Đợi ảnh chủ động liên hệ với cậu nha. Ảnh rất có thiện cảm với cậu đấy.”

Có vẻ như cảm nhận được hai người có hảo cảm với nhau, Trình Cảnh càng làm bà mai nhiệt tình hơn.

Trường Ninh mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn nhé.”

Tin nhắn vừa gửi đi thì cô nhận được lời mời kết bạn từ Trình Hạc. Ảnh đại diện của anh là một cây xương rồng, ảnh bìa là một đồng cỏ mênh mông.

Trang cá nhân trống trơn.

Trường Ninh, vốn định “stalk” một chút: “…”

Thôi xong, chẳng thu hoạch được gì cả.

Cô chấp nhận lời mời kết bạn, nhưng hai người vẫn không nói gì với nhau. Chỉ là những bài cô đăng lên đều lặng lẽ được anh thả tim.

Trường Ninh: “…” Có thời gian rảnh để bấm like thì nói chuyện trực tiếp luôn đi?

Thế là cứ giằng co như vậy một tháng. Cho đến một tối, Trường Ninh nhận được tin nhắn từ anh:

“Lá phong ở Tây Sơn đỏ rồi. Cuối tuần em rảnh không? Anh muốn mời em đi leo núi.”

Trường Ninh: “…” Lần đầu hẹn hò mà mặc đồ thể thao, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại… nghĩ thôi đã thấy dở khóc dở cười.

Vì vậy cô trả lời bằng một câu càng khiến người khác cạn lời hơn:

“Cuối tuần có một nhóm bảo vệ môi trường lên Tây Sơn nhặt rác, anh muốn đi cùng không?”

Trình Hạc: “…” Tuy anh cảm thấy việc nhặt rác là hoạt động rất ý nghĩa, nhưng… đây là buổi hẹn hò đầu tiên đấy? Nhặt rác thì còn gì là hình tượng?

Nhưng anh vẫn nhắn lại: “Được thôi. Mình gặp nhau ở đâu?” Trong lòng âm thầm hy vọng Trường Ninh sẽ đổi ý.

Trường Ninh: “…” Bây giờ mà đổi ý thì có vẻ không hay lắm?

Cô cắn răng, gửi đường link đăng ký tham gia tình nguyện nhặt rác.

Trình Hạc cũng cắn răng theo, ghi nhớ thời gian và địa điểm.

Sáng sớm thứ Bảy, hai người gặp nhau ở điểm tập trung.

Phải công nhận, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp. Trình Hạc mặc đồ thể thao mà vẫn cao ráo, rắn rỏi, rất thu hút.

Trường Ninh thì mặc quần áo bảo hộ, giày leo núi, khí chất mạnh mẽ, trông rất “ngầu”.

Đây không phải lần đầu Trường Ninh tham gia hoạt động kiểu này, các thành viên khác hôm nay đều là người quen, chỉ có Trình Hạc là gương mặt mới.

Ban tổ chức mời anh giới thiệu bản thân, anh nói ngắn gọn:

“Chào mọi người, tôi là Trình Hạc, bạn của Hứa Trường Ninh. Hôm nay cô ấy mời tôi đến tham gia cùng.”

Mặc dù lần hẹn hò đầu tiên mà đi nhặt rác có hơi… “có một không hai”, nhưng Trường Ninh và Trình Hạc lại hợp nhau đến bất ngờ.

Trình Hạc làm việc rất nghiêm túc, không ngại khổ, cũng chẳng sợ mệt.

Tay trái xách túi rác, tay phải cầm gắp rác, nhặt rác rất hăng say.

Trường Ninh cũng nghiêm túc không kém.

Nhưng hoạt động này hoàn toàn không nhàm chán như tưởng tượng, vì có một thầy giáo am hiểu lịch sử từng ngóc ngách ở Kinh Thành cùng đi. Thầy vừa đi vừa kể chuyện lịch sử, mở mang tầm mắt vô cùng.

Trình Hạc và Trường Ninh gần như quên mất hôm nay là buổi hẹn đầu tiên.

Cho đến khi buổi sáng trôi qua, nhiệm vụ nhặt rác kết thúc, hai người nhìn nhau cười một cái.

Từ hôm đó, hai người gần như ngày nào cũng nhắn vài ba câu nhảm nhí, cuối tuần thì cùng nhau đi dã ngoại, đạp xe.

Cho đến ngày đầu năm mới, Trình Hạc tỏ tình với cô, hai người thuận theo tự nhiên mà bắt đầu hẹn hò.

Từ đó, Trình Hạc thường xuyên đến nhà Trường Ninh.

Cô đành phải cất con robot dọn dẹp của mình đi, để Trình Hạc “tiếp quản” công việc.

Trình Hạc không phải kiểu bạn trai biết nói lời ngọt ngào, nhưng lại rất chu đáo, hơn nữa còn cực kỳ kiên nhẫn.

Sau khi xác định quan hệ, gần như mỗi tối Trình Hạc đều đến tìm Trường Ninh, ăn cơm, trò chuyện, tản bộ cùng nhau  y như vợ chồng già vậy.

Trải qua từng ngày bên nhau, hai người dần dần từ nắm tay tiến đến ôm hôn một cách tự nhiên.

Tình cảm của Trường Ninh và Trình Hạc phát triển rất suôn sẻ.

Đến Tết Nguyên đán đầu tiên sau khi xác định mối quan hệ, Trường Ninh xót anh cứ phải đi đi về về mỗi đêm, liền chủ động hỏi anh có muốn dọn đến ở cùng mình không. Khi ấy Trình Hạc như một chàng trai lần đầu yêu, phấn khởi đến mức lập tức chạy về nhà thu dọn đồ đạc, dọn đến ở hẳn.

Không thể không nói, Trường Ninh đã chọn đúng người. Trình Hạc hợp với cô về mọi mặt, đời sống vợ chồng cũng đặc biệt hòa hợp. Một người đàn ông ba mươi tuổi “mở khóa” xong là như ngựa hoang không cương, thể lực lại cực kỳ tốt. Trường Ninh mê thân hình rắn chắc của anh, đặc biệt là hàng cơ bụng tám múi đều tăm tắp, mỗi lần đều không cưỡng lại được mà sờ tới sờ lui, mà kết quả thì… thường là bị anh lăn qua lăn lại “ăn sống nuốt tươi”.

Cuộc sống thế này đúng là tốt chỉ hơi tốn… cái lưng.

Từ ngày Trình Hạc chuyển đến, Trường Ninh không thể dậy sớm tập thể dục được nữa, hoàn toàn bị “hành” đến không thể rời giường. Trái lại Trình Hạc mỗi sáng đều tràn đầy sức sống, đảm đương luôn nhiệm vụ nấu hoặc đi mua bữa sáng.

Chuyện hai người sống chung dĩ nhiên không giấu được Trình Cảnh. Cô nàng “loa phát thanh” ngay lập tức loan tin trong group gia đình. Thế là một tối nọ, khi Trường Ninh và Trình Hạc đang định bắt đầu “đêm xuân mặn nồng”, điện thoại Trình Hạc cứ đổ chuông không ngừng.

Không bắt không được  là mẹ gọi.

Nhìn Trình Hạc mặt mũi đầy bất mãn mà vẫn phải nhấc máy, Trường Ninh suýt nữa cười thành tiếng, bị anh hôn một cái mới chịu yên. Cô đẩy anh đi, ra hiệu anh ra phòng khách nghe điện thoại, cô không có hứng thú nghe hai mẹ con nói chuyện gì.

Trình Hạc ngoan ngoãn ra ngoài. Vừa bắt máy liền nghe mẹ mình la toáng lên: “Con trai! Con có bạn gái mà sao không nói gì với nhà mình vậy? Nếu không nhờ Tiểu Cảnh, mẹ còn chẳng biết đấy!”

Trình Hạc: … Con bé này… không thể giữ nữa rồi.

“Xin lỗi mẹ, con mải yêu đương quá, quên mất chưa nói.”

Mẹ Trình: … Có vợ là quên mẹ luôn rồi đấy à?

“Con yêu đương nghiêm túc, sẽ đối xử tốt với cô ấy, không làm bậy đâu. Mẹ yên tâm. Còn chuyện gặp mặt, con hỏi ý Trường Ninh rồi báo mẹ sau.”

“Được, được. Hai đứa thương nhau là tốt rồi, mẹ không nói nhiều. Khi nào cần người lớn ra mặt thì bảo chúng ta một tiếng.”

Khi Trình Hạc quay lại phòng thì Trường Ninh đã gần như ngủ thiếp đi. Nhưng chẳng thể cản được ai đó đang “gây họa” trên người cô, cuối cùng vẫn bị anh “dụ dỗ” cùng nhau hoàn thành một bản “giao hưởng sinh mệnh”.

Sáng hôm sau, Trình Hạc kể lại chuyện tối qua mẹ anh gọi điện, nói giờ nhà đã biết chuyện của họ, rồi hỏi Trường Ninh có sẵn sàng cùng anh gặp mặt gia đình để bàn chuyện chính thức không.

Một người đàn ông lớn xác mà lại ấm ức đòi “danh phận”, ai nỡ từ chối chứ? Trường Ninh thì càng không. Cô lập tức sắp xếp cuối tuần dẫn anh về gặp bà.

Trình Hạc biết rõ vị trí quan trọng của bà trong lòng Trường Ninh, nên rất coi trọng cuộc gặp mặt này.

Trước khi đi còn đặc biệt đi cắt tóc cho gọn gàng, cố gắng để bản thân trông chỉn chu hơn, còn nghe theo lời Trường Ninh chọn mua vài món bà thích. Không đắt tiền, nhưng nhìn là biết có lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play