Tất nhiên Tôn Hiểu cũng không phải kiểu người chê tiền nhiều. Cô có việc kinh doanh riêng: cho thuê tiểu thuyết, một cuốn một ngày một hào, niêm yết rõ ràng, không chặt chém, không phân biệt lớn bé.
Tôn Kính Đình thật sự là một người cha tốt, cũng là một người bạn làm ăn đáng tin cậy. Cuối mỗi năm, ba người cùng ngồi lại tính toán sổ sách, phần của Tôn Hiểu đều được trao thẳng tận tay, ông cũng không hỏi cô tiêu gì, dùng thế nào.
May mà Tôn Hiểu biết điều, để lại cho mình ít tiền tiêu vặt, còn lại đều gom góp cùng tiền của cha đem gửi tiết kiệm. Ngay trong làng đã có một hợp tác xã tín dụng. Lúc ấy, gửi tiết kiệm vẫn còn có thể “mặc cả” lãi suất, gửi càng nhiều thì lãi càng cao.
Mỗi lần thấy cha mình ngồi kỳ kèo với cán bộ tín dụng về việc tăng lãi suất, Tôn Hiểu đều chỉ biết cạn lời.
Ngoài ra, làng còn có hình thức “gửi tiền tư nhân”, do chính trưởng thôn đứng ra làm. Gửi tiền vào chỗ trưởng thôn, lãi còn cao hơn cả hợp tác xã. Trong làng có không ít người làm vậy. Tính đến khi Tôn Hiểu rời khỏi làng, vẫn chưa từng xảy ra rủi ro gì. Về sau hình thức này cũng dừng lại, may mắn là không có ai bị mất tiền.
Tuy vậy, Tôn Hiểu kiên quyết phản đối cha mình gửi tiền theo kiểu tư nhân. Cô luôn giữ lập trường: cứ gửi vào hợp tác xã, an toàn hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT