Trên đường từ phòng trà quay lại phòng khách, Giản Thượng Ôn vừa vặn bắt gặp Phó Cẩn Thành từ thư phòng bước ra.
Người đàn ông cao lớn, đẹp trai trong bộ vest chỉnh tề. Nếu như Kỳ Ngôn mang vẻ ngoài điển trai, nam tính, toát lên sức hút của một nam thần thanh xuân, thì Phó Cẩn Thành lại mang khí chất trầm ổn, trưởng thành, toát lên phong thái của một người đàn ông thành đạt. Có lẽ vì nhiều năm lăn lộn trong thương trường, anh ta càng thêm phần lạnh lùng, quyết đoán.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phó Cẩn Thành nhìn Giản Thượng Ôn với ánh mắt lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu một cái như chào hỏi xã giao, có lẽ vì e ngại ống kính camera đang quay.
Giả bộ giỏi thật đấy!
Cứ như người đàn ông ban nãy ở trong bếp ôm lấy cậu, cư xử đầy chiếm hữu không phải anh ta vậy.
Kiếp trước, Giản Thượng Ôn đã quá quen với bộ mặt "trên giường một kiểu, xuống giường một nẻo" của Phó Cẩn Thành rồi. Bây giờ chứng kiến lại, cậu vẫn không khỏi cảm thán, hóa ra trên đời này thật sự có loại người "miệng nam mô, bụng một bồ dao găm" đến vậy.
Giản Thượng Ôn mỉm cười nhìn Phó Cần Thành, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc.
Phó Cần Thành nhíu mày, dường như nhìn thấu ý cười trong mắt cậu, anh ta liền lạnh lùng dời mắt, sải bước rời đi.
Khán giả xem livestream thấy cảnh này đều cảm thán:
"Quả nhiên Phó tổng không thích Giản Thượng Ôn rồi!"
"Nhìn hai người họ xa cách quá."
"Giản Thượng Ôn tự biên tự diễn kịch bản tình yêu à?"
"Chắc chắn Phó tổng rất ghét cậu ta!"
Họ hoàn toàn không biết Giản Thượng Ôn đang thầm mắng Phó Cẩn Thành đến tám trăm lần trong lòng.
Mọi người lần lượt đi vào phòng khách. Từ xa, Giản Thượng Ôn đã thấy các vị khách mời đều đã ngồi quây quần quanh bàn ăn. Ôn Cẩm ngồi cạnh Lương Thâm, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lương Thâm ăn đĩa cơm chiên hải sản do mình làm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giản Thượng Ôn lại vui vẻ.
Có lẽ vì cậu không che giấu biểu cảm của mình, nên đã chạm phải ánh mắt của Lương Thâm đang nhìn về phía này.
Lương Thâm nhìn cậu, khóe môi chậm rãi cong lên, nụ cười ôn hòa, dễ gần. Thế nhưng, chỉ có Giản Thượng Ôn, người đang nhìn thẳng vào mắt anh ta, mới biết, đây là biểu cảm của Lương Thâm khi cực kỳ tức giận.
Ngay trước mặt Giản Thượng Ôn, Lương Thâm cầm đũa lên, chậm rãi gắp từng miếng cơm chiên cho vào miệng. Nếu như không biết rõ ràng dao phay kia đã từng "chạm" qua hải sản, Giản Thượng Ôn còn tưởng nó đã "chạm" qua người mình rồi.
Xem ra đêm nay sẽ là một đêm "bão tố" rồi, chắc chắn Lương Thâm sẽ tìm cậu tính số.
Thể nhưng...
Bắt gặp ánh mắt "Cậu chết chắc rồi" của Lương Thâm, Giản Thượng Ôn không những không sợ hãi mà ngược lại còn nở nụ cười rạng rỡ. Cậu nháy mắt với Lương Thâm như một chú cáo nhỏ ranh mãnh, sau đó xoay người đi về phía quầy bar.
Thấy Giản Thượng Ôn chỉ rót một cốc nước, Dư San San liền hỏi: "Tiểu Ôn, cậu dị ứng hải sản, vậy tối nay cậu ăn gì?"
Nghe vậy, Ôn Cẩm vội vàng lên tiếng: "Anh Thượng Ôn, đều tại em, em quên mất chuyện này rồi. Hay để em đi cùng anh đến chỗ đạo diễn xem có thể đối món khác không?"
Trông cậu ta thật tốt bụng và chu đáo làm sao.
Chỉ Giản Thượng Ôn mới biết, nếu cậu ta thật sự tốt bụng và chu đáo như vậy, thì khi nghe cậu nói bị dị ứng hải sản, Ôn Cẩm đã phải nghĩ đến việc tối nay cậu không có gì để ăn rồi. Sao có thể đợi đến lúc này, khi có người nhắc nhở, cậu ta mới nhớ ra?
Trong lòng Giản Thượng Ôn như gương sáng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: "Không sao, cậu ăn đi, đừng lo cho tôi. Tôi vốn không muốn ăn gì, coi như nhân tiện giảm cân."
Các vị khách mời khác cũng không tiện nói gì thêm.
Mấy vị khách mời khác của đội Đám Mây thậm chí còn có chút ghen tị với Giản Thượng Ôn. Thật ra họ cũng không nuốt trôi nổi đĩa cơm chiên hải sản này, nhưng vì sợ bị khán giả nói là "làm màu", nên đành phải cố ăn. Ai ngờ nó lại dở tệ đến vậy!
Nói thật, còn không bằng nhịn đói giảm cân!
Bây giờ thì hay rồi, vừa phải ăn món kinh khủng này, vừa phải lo béo, đúng là sống không bằng chết!
Trong lúc mọi người đang mải mê với dòng suy nghĩ của riêng mình thì...
"Cạch"
Cánh cửa lớn của biệt thự bỗng nhiên mở ra. Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, nhìn theo bóng người cao lớn đang bước vào trong ánh đèn.
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám, kết hợp với quần jean, trông khá thoải mái, phóng khoáng. Sau khi gỡ kính râm xuống, lộ ra gương mặt vô cùng điển trai.
Mặc dù anh ta ăn mặc rất giản dị, nhưng khoảnh khắc gương mặt ấy lộ ra, cả căn phòng bỗng chốc im lặng.
Không ai khác, chính là vị ảnh đế chưa từng tham gia bất kỳ chương trình giải trí nào
- Lạc Chấp Diệp! Trước đó, đã có tin đồn chương trình mời Lạc ảnh đế tham gia, nhưng vì nhiều năm qua, anh ta chưa từng xuất hiện trên bất kỳ chương trình giải trí nào, nên dù có tin đồn, mọi người cũng không dám tin. Hơn nữa, cả ngày hôm nay đều không thấy bóng dáng anh ta đâu, họ còn tưởng tin đồn là giả, ai ngờ... anh ta lại xuất hiện vào lúc này!
Lạc Chấp Diệp đưa mắt nhìn một lượt mọi người, chậm rãi lên tiếng: "Xin chào mọi người."
Giọng anh ta trầm ấm, có phần lạnh lùng, khí chất có phần xa cách.
Thế nhưng, chỉ cần đứng đó thôi, anh ta đã toát lên khí chất mạnh mẽ, thu hút mọi ánh nhìn.
Là một ảnh để, cái tên Lạc Chấp Diệp vô cùng nổi tiếng. Rất nhiều khách mời thậm chí mới chỉ nhìn thấy anh ta qua màn hình TV. Trên ve áo của anh ta cài huy hiệu hình tia chớp, đại diện cho xu hướng giới tính của anh.
Khán giả xem livestream vô cùng phấn khích:
"Woa! Thật sự là anh Lạc!"
"Chương trình này đỉnh quá!"
"Nhân mạch của đạo diễn Thẩm thật đáng sợ!!"
Sự xuất hiện của Lạc Chấp Diệp khiến bầu không khí cả tầng một thay đổi. Năm vị khách mời của đội Đám mây âm thầm dâng lên sóng ngầm, dù sao, nếu có thể kết giao với Lạc Chấp Diệp, thì cả đời này có thể lên mây rồi.
Lạc Chấp Diệp lại rất tự nhiên, anh ta hỏi: "Hành lý của tôi để ở đâu?"
So với sự thờ ơ khi Giản Thượng Ôn đến, các vị khách mời khác tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Dư San San là người lên tiếng trước: "Ở trên tầng hai ạ, anh Lạc, anh có muốn em dẫn anh lên đó không?"
Lạc Chấp Diệp gật đầu: "Cảm ơn."
"Thật không ngờ anh lại đến." Dư San San mỉm cười nói: "Trời đã tồi thể này rồi, chúng em còn tưởng hôm nay không có khách mời nào đến nữa."
Lạc Chấp Diệp đáp: "Chuyến bay của tôi bị hoãn."
Thì ra là vậy.
Họ còn tưởng chương trình cố ý sắp xếp cho Lạc Chấp Diệp xuất hiện với vai trò
"trùm cuối". Nhưng mà, dù xuất hiện lúc nào, anh ta cũng đủ khiến người khác bất ngờ rồi.
Dư San San nói: "Đến là tốt rồi. Chúng em đang ăn cơm, A Cẩm có làm cơm chiên hải sản, Anh Lạc, anh có đói không? Anh có muốn ăn một chút không?"
Lạc Chấp Diệp nhìn thoáng qua đĩa cơm chiên hải sản trên bàn. Mỗi người đều có một đĩa, cơm có vẻ hơi sống, nhìn là biết không ngon rồi. Anh ta có chút tò mò, tại sao mọi người đều ăn ngon miệng như vậy? Ngoại trừ...
Bóng dáng người nọ lười biếng tao nhã dựa vào quầy bar, ánh đèn pha lê lấp lánh hắt lên làn da trắng nõn như phát sáng. Cậu thong dong khuấy ly đồ uống, dường như cảm nhận được ánh mắt dõi theo, hàng mi khẽ động, đôi mắt phượng long lanh tinh ranh nhếch lên một đường cong mê hoặc.
Lạc Chấp Diệp nhìn sâu thêm một chút rồi dời mắt, không nói gì.
Dư San San khó hiểu: "Anh Lạc?"
"Không cần." Lạc Chấp Diệp thản nhiên đáp: "Tôi đã ăn trên xe rồi."
Nghe vậy, Ôn Cẩm đứng từ xa không khỏi thất vọng. Cậu ta cứ nghĩ có thể nhân cơ hội mời ảnh để ăn tối để kéo gần khoảng cách, ai ngờ đối phương đã ăn rồi.
Khác với Ôn Cẩm, các khách mời khác lại thầm nghĩ, may quá Lạc ảnh đế đã ăn rồi, sao lúc trưa mình không ăn nhiều thêm chút nữa chứ!
Mọi người lần lượt giải tán.
Giản Thượng Ôn đứng bên quầy bar, nghe thấy nhóm khách mời của đội Đám mây đã bắt đầu rôm rả trò chuyện.
Từ Dương, nam diễn viên nổi lên trong hai năm trở lại đây, mỉm cười nói: "Mấy năm trước, em may mắn được đóng chung phim với anh Lạc, nhưng khi đó chỉ là một vai phụ nhỏ xíu, chỉ dám đứng từ xa nhìn anh thôi, không ngờ lần này lại may mắn như vậy!"
Ôn Cẩm cũng gật gù, cậu ta ngập ngừng nói: "Chỉ là anh Lạc có vẻ... hơi lạnh lùng, em hơi sợ."
Từ Dương cười an ủi: "Làm sao có chuyện đó, chắc là anh ấy vừa xuống máy bay nên mệt thôi, hơn nữa cũng đã ăn tồi rồi, nếu không chắc chắn anh Lạc sẽ không từ chối đâu."
Ôn Cẩm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: "Thật sao, vậy thì tốt quá, em còn sợ anh Lạc không thích em chứ."
Từ Dương đột nhiên nhìn sang Giản Thượng Ôn: "Hình như trước đây Giản Thượng Ôn từng tiếp xúc với anh Lạc rồi nhỉ, hai người chắc là thân thiết hơn bọn tôi."
Giản Thượng Ôn đang chìm đăm trong dòng hồi tưởng về kiếp trước, nghe thấy đề tài chuyển sang mình, cậu khẽ cười: "Tôi?"
"Đúng vậy." Từ Dương giả vờ nghi hoặc: "Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?"
Giản Thượng Ôn như đang suy nghĩ, sau đó nói: "Hình như là có chuyện này." Kiếp này, cậu còn chưa kịp tìm Từ Dương gây sự thì hắn ta đã tự mình dâng đến tận cửa.
Sau khi chết đi, cậu mới hiểu rõ hơn về cốt truyện của thế giới tiểu thuyết này. Hóa ra cha của Từ Dương là ân sư của Lạc Chấp Diệp, có ơn tri ngộ với anh ta. Trước khi lâm chung, ông đã giao phó Từ Dương cho Lạc Chấp Diệp. Quả nhiên sau đó, Lạc Chấp Diệp đối xử với Từ Dương rất tốt, cho hắn ta rất nhiều tài nguyên trong giới giải trí. Nhưng Từ Dương lại không cam lòng với điều đó. Hắn ta đã tìm Lạc Chấp Diệp đòi danh phận ngay tại phim trường, sau khi bị từ chối, để che giấu chuyện xấu xa của mình, hắn ta đã mua chuộc đoàn phim đổ hết tội lỗi lên đầu Giản Thượng Ôn.
Nhưng khi đó Giản Thượng Ôn chỉ là một diễn viên nhỏ bé, dưới áp lực của tư bản, cậu thậm chí không thể lên tiếng thanh minh, nếu không vai diễn của cậu sẽ lập tức bị thay thế. Lúc đó, vì muốn tiếp tục đóng phim, cậu hoàn toàn bất lực.
Nhưng, hiện tại đã khác xưa rồi.
"Đúng là có chuyện này." Giản Thượng Ôn làm ra vẻ như mình cuối cùng cũng nhớ ra, trực tiếp nhìn thẳng vào Từ Dương trước mặt khán giả xem livestream, mỉm cười nói: "Từ Dương à, không biết là cậu có hiểu lầm gì không, nhưng người ngày hôm đó ở phim trường cuồng nhiệt bày tỏ với anh Lạc không phải là tôi đâu nhé."
Bàn tay đang đặt trên bàn của Từ Dương bỗng siết chặt.
Hắn ta không ngờ Giản Thượng Ôn lại dám nói thẳng ra như vậy trước mặt mọi người.
Khán giả xem livestream cũng vô cùng sửng sốt:
"Cái gì? Không phải anh ta?"
"Không thể nào."
"Không phải lúc đó nhân viên đoàn phim đều nói là Giản Thượng Ôn sao?"
"Mọi người tin anh ta?"
"Nhân phẩm của Giản Thượng Ôn mọi người còn không biết sao, chắc chắn là không dám thừa nhận rồi!"
Nụ cười của Từ Dương nhạt đi hắn anh ta cười gượng gạo: "Có lẽ là tin đồn thất thiệt thôi, chúng ta đều tin Giản lão sư mà."
Thật là giả vờ giả vịt! Năm đó ở đoàn phim, chẳng ai tin cậu cả, chỉ có Từ Dương lên tiếng bênh vực, Giản Thượng Ôn còn từng cảm kích hắn ta, nào ngờ đâu, tên này chính là sói đội lốt cừu.
Chưa hết, mãi sau này Giản Thượng Ôn mới biết, kiếp trước cũng vào buổi tối ngày ghi hình show hẹn hò này, cậu bị người ta chuốc thuốc, sau khi từ phòng Lương Thâm ra thì bị Từ Dương và quay phim của hắn ta bắt gặp. Đó cũng không phải là tình cờ, lúc đó cậu bị toàn mạng xã hội mắng chửi là dụ dỗ, trèo lên giường người khác, tất cả chỉ vì kiếp trước Lạc Chấp Diệp cũng giống như hôm nay, lúc bước vào cửa đã liếc nhìn cậu một cái, mà Từ Dương lại ghen tị nên mới cố tình làm vậy.
Nói cái chết của Giản Thượng Ôn kiếp trước là do sự tuyệt vọng của nhiều phía gây ra thì Từ Dương chính là một trong số đó.
Giản Thượng Ôn đáp: "Không sao đâu, tôi không để tâm đâu."
Từ Dương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy giọng nói từ tốn của Giản Thượng Ôn vang lên, nụ cười rạng rỡ, cậu chống cằm, cong môi nói: "Tuy rằng người tỏ tình hôm đó không phải là tôi, nhưng không có nghĩa là sau này không phải, ôi chao, không biết anh Lạc thích kiểu người như thế nào nhỉ, thật tò mò quá đi."
"Từ Dương, ban đầu tôi không định gây phiền phức cho anh, nhưng anh cứ nhất quyết không biết hối cải." Giản Thượng Ôn nghĩ thầm.
Nếu đã như vậy, hắn ta sợ điều gì nhất, Giản Thượng Ôn sẽ làm điều đó. Từ Dương không muốn Lạc Chấp Diệp nhìn cậu, cậu sẽ đoạt lấy toàn bộ sự chú ý của anh ta.
Không phải hắn ta thích đổ hết mọi chuyện mình làm lên đầu người khác sao? Năm đó hắn ta chính tay tung tin Giản Thượng Ôn câu dẫn Lạc Chấp Diệp, nếu cậu không biến nó thành sự thật thì thật có lỗi với hắn ta quá.