Xử lý xong cho Lương Thâm, Giản Thượng Ôn quay trở lại ruộng lúa. Cậu không định tranh giành hạng nhất, một là thể lực không theo kịp, hai là dù có theo kịp thì phần thưởng cũng chẳng đáng, cứ tùy cơ ứng biến vậy.
Trở lại ruộng lúa, Giản Thượng Ôn thấy Kỳ Ngôn đang đứng bên bờ ruộng dạy Ôn Cẩm cấy lúa. Mấy cây lúa Ôn Cẩm cấy xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn là biết chẳng sống nổi được bao nhiêu. Cậu ta cười toe toét: "Em thấy cấy lúa cũng không khó lắm đâu, mấy cây này sang năm thật sự có thể thu hoạch được sao? Em phải cấy nhiều thêm chút nữa!"
Giản Thượng Ôn phì cười: "Cậu mà cấy nông thêm chút nữa thì sang năm ra nhặt xác chúng nó đấy."
Ôn Cẩm nghẹn họng, quay lại nhìn Giản Thượng Ôn, hơi hờn dỗi: "Anh Thượng Ôn, sao anh lại trêu em nữa rồi, em đã rất cố gắng mà!"
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Vậy thì cố gắng thêm chút nữa đi."
Ôn Cẩm liếc nhìn ruộng lúa của Giản Thượng Ôn, thắc mắc: "Anh Thượng Ôn, sao anh cấy giỏi thế? Anh từng làm ruộng rồi à?"
Cậu ta nhớ nhà bố mẹ nuôi của Giản Thượng Ôn ở thành phố A có vẻ không giống có ruộng để làm, nghe nói đều là dân thất nghiệp mà, vậy sao Giản Thượng Ôn lại biết cấy lúa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT