Cậu ta làm bộ muốn tiến lại gần.
Giản Thượng Ôn không ngờ Phỉ Thành thật sự dám động tay động chân, cậu ấm này đúng là muốn gì làm nấy mà! Cậu vừa định hất tay Phỉ Thành ra, thì bỗng có tiếng người vọng tới từ đằng xa.
Là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên: "Ô, đây chẳng phải là A Thành sao?"
Phỉ Thành khựng lại động tác, đứng thẳng dậy. Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu ta nhận ra người đàn ông đang đi tới. Dù tuổi tác đã cao, nhưng người đàn ông này vẫn toát lên vẻ anh tuấn, chỉ là thời gian đã khắc lên gương mặt vài nếp nhăn, nhưng vẫn không thể che giấu khí chất điển trai thời trẻ của ông ta.
"Chú Ôn." Phỉ Thành đứng thẳng lưng, tò mò hỏi: "'Sao chú không đi cùng A Cẩm?" Ôn Thành Tắc đáp: "Nghe nói A Cẩm bị hạ đường huyết trong bữa tiệc, đứa nhỏ này từ bé đã ốm yếu, chẳng để người ta bớt lo. Chú vừa nghe thấy liền vội vàng chạy tới đây."
Phỉ Thành lập tức cau mày: "Em ấy không sao chứ?"
Từng hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT