11.

Tôi thật hèn hạ ti tiện.


Tôi vô liêm sỉ tiểu nhân.


Tôi mất trí điên cuồng.


Tôi biết rõ, chuyện xảy ra trong phòng tắm chỉ là thủ đo/an Giang Đình dỗ dành tôi để tiếp tục ngoại tình với “con trai cưng" của mình.


Lý trí mách bảo đừng chống cự, hãy thuận theo kịch bản làm người chồng say ngủ đi.


Nhưng tiềm thức lại giãy giụa, muốn giành lại vợ.


Sau khi bị Giang Đình "xử lý" trong phòng tắm, tối nay tôi ngoan ngoãn đặt Vương Tinh Dã bất tỉnh lên giường, mở cửa mời Giang Đình vào, kéo chăn ra.


Vương Tinh Dã bị Giang Đình đắp chăn kín mặt.


Tôi vội gạt ra.


Ôi, Giang Đình thật bất cẩn, suýt nữa đã làm ngạt thở ông chồng trẻ tương lai rồi.


Vương Tinh Dã vẫn hôn mê. Tôi liếc nhìn Giang Đình bên cạnh, lòng dạ cồn cào.


Muốn xin một nụ hôn chúc ngủ ngon, không biết có quá đáng không?


Giang Đình hiện tại vẫn là “vợ tôi", hôn vợ mình là danh chính ngôn thuận.


Tôi lặng lẽ bò lại gần trong chăn, vừa nhắm mắt định hôn thì nghe Giang Đình đang nằm nghiêng nhìn Vương Tinh Dã thở dài.

“Giá như có người ngủ mãi không tỉnh thì tốt."


Tim tôi thắt lại.


Vội bò trở về chỗ cũ.


Tôi hiểu ý rồi, Giang Đình đang đ/á xéo tôi.


Cậu ấy vẫn muốn tôi làm người chồng say ngủ, thậm chí mong tôi ngủ mãi không dây.


Giang Đình thật sự... chẳng yêu tôi chút nào.


Trái tim tôi vỡ vụn thành từng mảnh.


Tôi lặng lẽ rơi lệ, xuống giường uống thuốc ngủ.


Đêm nay giấc ngủ chập chờn.


Thuốc an thần cũng không át nổi tiếng tim vỡ tan tành trong lòng.


Nửa đêm, miệng tôi bỗng tê rần.


Tôi bị cắn cho tỉnh giấc.


Hé mắt nhìn trộm.


Ủa? Sao Giang Đình lại lén hôn tôi lúc nửa đêm?

Không phải nên hôn “con cưng" của tôi sao?


“Con cưng" đâu rồi?


Tai văng vẳng tiếng Vương Tinh Dã.


Liếc mắt sang, tôi suýt bật dậy khiếp đảm.


Sao thằng nhóc lại đang cuống quýt đi vòng quanh giường, nghẹn ngào nói: “Anh đừng hôn dữ thế! Bao giờ mới đến lượt tôi?“


Lượt cái con khỉ!


Chưa kịp nổi điên, Giang Đình đã một quyền đ/á/nh gục Vương Tinh Dã.


"Rầm!"


Tôi quen lắm, đây hẳn là âm thanh Vương Tinh Dã lại ngất xỉu.


Giang Đình liếc mắt lạnh lùng:


“Hừ... Nếu không vì cái kịch bản ch*t ti/ệt, cậu còn không đủ tư cách đứng nhìn chúng tôi trên cùng một giường!“
Trước khi Giang Đình quay lại, tôi vội nhắm nghiền mắt.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt.


Giang Đình vuốt má tôi, giong nói âm thầm đầy chiếm hữu:

“Đây là vợ tôi. Chỉ tôi mới được hôn.“

12.

[Hệ thống? Anh Thống ới? Ê thằng Thống!]


Tôi ngồi xổm trước cửa hàng kim khí, vừa sửa ống nước qua loa vừa gọi hệ thống trong đầu.


Hệ thống im lặng.


Vậy là không có hệ thống nào giải thích cho tôi: Tại sao "Ba dượng" trong tiểu thuyết ngôn tình này lại là đàn ông? Tại sao con nuôi trong truyện lại muốn hôn môi tôi?


Và... "cốt truyện" Giang Đình nói đến có ý nghĩa gì?


Chẳng lẽ cậu ấy cũng biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết?


Chẳng lẽ... chuyện cậu ấy đồng ý ở bên tôi toàn là giả vờ?
Có phải cậu ấy bị cốt truyện ép buộc mới kết hôn với tôi? Có phải cậu ấy đã chẳng yêu tôi từ đầu?


Nỗi đau quá lớn khiến tôi không thể suy nghĩ, bản năng muốn trốn chạy.


Tôi lại xách đồ đi sửa ống nước dạo.


Nửa đêm nhận được đơn, tôi vác hộp đồ đến nhà một quý ông sửa ống nước, để trốn tránh việc phải về nhà đối mặt với sự thật phũ phàng.


Nước trong phòng tắm b/ắn tung tóe lên người, tôi cởi chiếc áo khoác đen lao động ra, cúi người hì hục thay ống nước.


Nửa tiếng sau, tôi túm lấy dây lưng quần chạy ra một cách thảm hại.


Tôi và Giang Đình - người vừa xông đến trước cửa nhà quý ông đó - đối mặt nhau.

Giang Đình tắt màn hình định vị, sát khí ngút trời: “Hắn ta làm gì anh?!"


Tôi nắm ống tay áo cậu ấy, oán giận thút thít: “Hắn ta nói muốn cùng anh nhặt xà phòng. Anh không hiểu ý gì, anh chỉ muốn về nhà thôi mà hắn ta không cho anh đi..."


Giang Đình không nói hai lời, lao vào đ/á/nh tên “quý ông" kia.


Tôi ngồi xổm bên đường, nhìn Giang Đình một quyền hạ gục tên kia, mơ màng nghĩ: Thân hình bé nhỏ như tôi... còn có thể làm “chồng" của Giang Đình nữa không? 


“Không sao rồi." Giang Đình đ/á đám người bất tỉnh, quay về ôm tôi, xoa đầu thở dài: “Em đã bảo anh đừng đi sửa ống nước dạo nữa mà?"


“Anh tưởng em chỉ không thích anh đến nhà khách hàng nữ, nên mới nhận đơn của nam..."


“Đồ ngốc! Anh không biết bản thân anh được bao nhiêu gã đàn ông... Thôi, về nhà ngủ đi." Hai chữ “về nhà" khiến lòng tôi ngọt ngào.


Nhà là nơi ấm áp, mơ hồ, tràn đầy tình cảm.


Có phải Giang Đình... cũng thích tôi chút nào không?


Nhưng vừa nghe đến hai chữ “đi ngủ", tim tôi lại đ/ập thình thịch.


Lại một đêm ba người, tôi lại là kẻ ngủ trước.


Đây là đêm thứ tư.

13.

Tôi ch

ỉ đang giả vờ thôi. Quá 12 giờ đêm, chiếc giường rung lắc dữ dội. Vương Tinh Dã và Giang Đình vật lộn với nhau.


“Anh từng đồng ý để tôi lên giường Chu Cường tuần trước rồi mà, giờ lại mấy lần ngăn tôi hôn anh ấy...” Vương Tinh Dã bò về phía tôi: “Tôi không đợi nữa, tôi tự hôn!"


Mùi chó con đặc trưng ập tới gần. Ngay khoảnh khắc sau, Vương Tinh Dã đã bị Giang Đình kéo ngược lại: “Đồ khốn, còn dám hôn chồng tao!"


Hai người lại lao vào ẩu đả. Tôi hé mắt nhìn trộm, phát hiện thực ra chỉ có mình Giang Đình đ/á/nh Vương Tinh Dã. Tôi chợt cảm kích sự dịu dàng Giang Đình dành cho mình suốt một năm qua.


Vương Tinh Dã bị đ/á/nh đến mức phát đi/ên: “Không cho hôn chỉ cho nhìn, anh coi tôi là một phần trong trò chơi à?!“

 Cậu ta túm lấy mái tóc dài đen nhánh của Giang Đình.


Tôi thầm kêu: “Toang rồi".


Còn tệ hơn khi bộ tóc giả của Giang Đình bay thẳng vào mặt tôi. “Bịch" một tiếng, Vương Tinh Dã bị Giang Đình đ/á cho ngất xỉu.


Mặt tôi bị tóc giả che kín, nghẹt thở đến mức phải lén dạt ra. Đúng lúc đó, tôi chạm mắt với ánh nhìn của Giang Đình.


Đôi mắt ấy chuyển từ sợ hãi sang khát khao kiểm soát một cách biến thái, như đang nói: Bị anh phát hiện rồi nhé.


Dù tôi không muốn một người vợ nam, cậu ấy cũng không bao giờ đồng ý đâu.


Tôi khẽ hỏi: “Giả ngất bây giờ còn kịp không?"


Giang Đình bò lại gần, hôn lên môi tôi một cái, thong thả cài lại tóc giả rồi thủ thỉ: “Muộn rồi đấy... chồng ơi."

Ngón tay cậu ấy miết lên đường môi tôi: “Nhưng nếu chồng ngất đi vì hôn, em sẽ tha cho."

14.

Tốt, thật là kịch tính.


Việc “vợ tôi" là một người đàn ông âm trầm càng khiến tôi hưng phấn hơn.


Tôi và Giang Đình hôn nhau say đắm.


Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy hơi có lỗi với nam chính Vương Tinh Dã.


Tôi liếc nhìn cậu ta.


Lại nhớ đến những lời vô nghĩa cậu ta từng nói, chút cảm giác tội lỗi cũng tan biến.


Tôi là bố nuôi của cậu ta mà cậu ta dám để mắt tới tôi à?

 Thật là đảo ngược càn khôn!


Đầu tôi bị Giang Đình xoay lại tiếp tục hôn: “Chồng ơi, đừng nhìn cậu ta nữa, nhìn em đi, em đẹp không?"



Tôi choáng váng gật đầu: “Nhưng nhất định phải mặc váy đội tóc giả sao?"


Giang Đình nắm mái tóc thở dài: “Anh không hiểu đâu, ai bảo em là Ba dượng trong mấy truyện “Ba dượng” chứ.“


Hóa ra, cái sai lầm lớn mà hệ thống nói đến chính là Giang Đình.


Rõ ràng chỉ là thua cuộc chơi game bị ph/ạt mặc đồ nữ, lại bị ý thức thế giới bắt làm nữ chính.


Tôi nghẹn ngào: “Anh hiểu, anh là người chồng ngủ say trong câu chuyện Ba dượng đó.


Khóe mắt tôi lăn giọt lệ, không dám nhìn cậu ấy: “Vậy... em có chút nào thích anh không?"



Giang Đình lại rúc vào cổ tôi cười khẽ.

"Chồng à, sao anh lại nghĩ vậy?"


"Nếu em không thích anh, dù thế giới này sụp đổ, em cũng sẽ không diễn vợ anh theo kịch bản."


"Bé cưng, em yêu anh điên cuồng. Vì thế mới chịu để con chó ngốc này leo lên giường chúng ta, diễn cái kịch bản ch*t ti/ệt này."


Nhưng tôi không phải nam chính.


"Anh chỉ là ông chồng ngủ say thôi mà." Tôi mắt ngấn lệ, quay nhìn Vương Tinh Dã đang ngủ say khì, khẽ hỏi: "Em đ/á/nh gục đứa con nuôi của anh rồi hôn anh, kịch bản không sụp đổi sao?"


Làm loạn như vậy, sẽ bị ý thức thế giới xóa sổ mất.


Tôi không muốn thế.


Nhưng càng không muốn đ/á/nh thức Vương Tinh Dã để cậu ta diễn đúng kịch bản với Giang Đình.


Tôi vừa mới x/á/c nhận được Giang Đình thật sự thích mình mà thôi.


"Không sao." Giang Đình áp sát tai tôi thì thầm cười: "Tiểu thuyết đăng trên trang web xanh sạch nhất, đến những cảnh này đều tắt đèn hết."


Ô, thế thì tôi yên tâm.


Nghe nói ở đó chỉ dùng dấu ba chấm để đoán cảnh tắt đèn.
Đang lúc tôi suy nghĩ, Giang Đình lôi Vương Tinh Dã ra khỏi phòng, khóa cửa.


Chiếc đèn ngủ duy nhất trong phòng tắt lịm.

Cậu ấy cởi bỏ váy dài, tháo tóc giả, bàn tay nắm lấy mắt cá chân tôi.


Khẽ dỗ dành: “Vậy... phân cảnh của nam nữ chính trong tiểu thuyết Ba dượng này, chúng mình diễn nhé?"


Tôi không thể từ chối sự dịu dàng mê hoặc của cậu ấy.


“Được."


Đến khi được Giang Đình vực ra khỏi bồn tắm, tôi mới chậm hiểu ra.


Đã tắt đèn rồi, còn cần diễn cảnh này làm gì?


Với lại... tại sao tôi phải đóng phân cảnh của nữ chính vậy?!

15.

Dù tôi mới là chính cung, sao tôi lại cảm thấy có lỗi với Vương Tinh Dã nhỉ?


Thể loại tiểu thuyết Ba dượng-con chồng quả thật đ/ộc hại quá.


Khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng mặt Vương Tinh Dã nữa.


Vương Tinh Dã tỉnh dậy, bị Giang Đình trói chặt trên giường đơn trong phòng. Vừa thấy tôi đẩy cửa bước vào, cậu ta đã đỏ hoe mắt tha thở: “Chu Cường! Vợ chú, Ba dượng của tôi, là đàn ông đấy!"


Tôi bình thản cầm thìa đút cơm cho cậu ta: “Bố biết rồi."


Thấy thái độ điềm nhiên của tôi, Vương Tinh Dã ngoảnh mặt không ăn, sốt ruột: “Chú đừng để bị mê hoặc bởi sắc đẹp, anh ta là tên bi/ến thái mặc váy giả gái để lừa chú cưới đó!"


Ai cho cậu ta cái gan ch/ửi “vợ tôi".


Tôi không vui rồi.


Hừ, đúng là do tôi làm bố không dạy dỗ tốt con cái.


Tôi dùng lực nhét đầy cơm vào miệng cậu ta.


“Nói đến biến thái, con mới là số một.“ Tôi ngước mắt trừng cậu ta: “Thằng nhãi ranh dám đảo ngược trời đất!“


Vương Tinh Dã đờ đẫn nhìn tôi, cổ họng lăn tăn nuốt chỗ cơm trong miệng, thẫn thờ nói: “Chính cái vẻ thẳng thừng ngờ nghệch đáng thụ của chú mới khiến tôi phát cuồng." 


Cái thằng chó này, chê tôi ngờ nghệch còn đòi bảo tôi là thụ.


Tôi không cần mặt mũi nữa à!


Tôi quay đầu, liếc mắt với Giang Đình đang cầm chảo đứng phía sau, hợp sức cho Vương Tinh Dã một trận đòn song tấn của vợ chồng.


Nhưng hình như chúng tôi đánh hơi quá tay.


Đêm đó, Vương Tinh Dã nhất quyết không chịu ngủ chung giường.


Hình như cậu ta đã nhận ra mình chỉ là công cụ rồi.


"Hai người còn biến thái hơn, hôn hít còn bắt tôi ngồi xem!

 Tôi không đi, có ch*t cũng không đi!"


Tôi bối rối vô cùng.


Đây là đêm thứ năm trong cốt truyện.


Không có sự hợp tác của nam chính Vương Tinh Dã, tôi và Giang Đình không thể hoàn thành tình tiết.


Giang Đình giơ cao chảo, bàn bạc: "Hay là... đ/á/nh ngất rồi trói lại?"


Tôi hạ cái chảo xuống.


Như thế không được văn minh lắm.


Vương Tinh Dã dù sao cũng là con trai tôi nuôi một năm.

Tôi nhẹ giọng dỗ dành: “Con trai ngoan, làm sao mới chịu vào phòng bố ngủ?"


Vương Tinh Dã bĩu môi: “Trừ khi chú hôn tôi cơ.“


Cái chảo vừa hạ xuống trong tay Giang Đình lại từ từ giơ lên.


Tôi dùng chiêu cuối.


Thành khẩn nhìn Vương Tinh Dã, ánh mắt lấp lánh: “Con trai, con đang muốn phá hủy gia đình mình sao?"

16.

Tôi đã dùng đúng cách rồi.


Giữa tình thân và tình yêu, Vương Tinh Dã quả nhiên đã chọn tình thân.


Đối với Vương Tinh Dã - đứa trẻ không được cha thương mẹ yêu trong gia đình cũ – tôi và Giang Đình đã cho nó một tổ ấm mới.

Tình phụ tử của tôi vững như núi.


Tình yêu của Giang Đình ẩn sau những lần dạy dỗ bằng xẻng xào và nắm đấm.


Chẳng qua thuở nhỏ cậu ta không học được cách yêu thương, tuổi dậy thì không có định hướng đúng đắn, nên mới ở tuổi đôi mươi này mới hỗn loạn như vậy.


Vương Tinh Dã bước vào phòng tôi với vẻ khó xử.


Cậu ta giơ ngón giữa: “Tôi sẽ làm Steve trong cuộc tình ba người thêm một đêm nữa! Đêm cuối cùng!"


Tôi cảm động lắm, vừa ấn ngón tay cậu ta xuống vừa nghĩ:

 Nó vẫn yêu ông bố này, yêu gia đình mình lắm.


Đêm khuya, lần cuối cùng ba người cùng thức.


Tôi, Giang Đình, Vương Tinh Dã - không ai ngủ được.


Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, mặt già của tôi đỏ bừng. Làm cha mẹ sao có thể để con cái xem chuyện này?


Thật là bất lịch sự!


Tôi nhét cho Vương Tinh Dã một viên thuốc ngủ.


Vương Tinh Dã nhăn mặt nuốt viên thuốc trong tay tôi, vẻ mặt xanh lè đầy uất ức.


Nhưng khi Giang Đình áp người xuống hôn tôi, Vương Tinh Dã vẫn tỉnh.

Thuốc ngủ với cậu ta chẳng ăn thua.

Tôi đấy đầu Giang Đình khỏi ngực: “Con tỉnh rồi. Hay là dỗ nó ngủ đã?“


Mặt Giang Đình còn xám xịt hơn cả Vương Tinh Dã.


Cậu ấy rút chiếc chảo đã chuẩn bị sẵn.


Vương Tinh Dã giật mình, giật lấy chảo tự đ/ập vào đầu, ngất lịm đi.


Tôi hài lòng nói với Giang Đình: “Con hiểu chuyện rồi đấy, ngày mai vợ nấu óc heo bồi bổ cho nó nhé."


Giang Đình bóp eo tôi, đôi mắt đen huyền ngập tràn tình yêu nồng cháy.


“Bồi bổ cho anh trước đã.“


Hoàn thành cảnh đêm thứ năm, tôi đã kiệt sức.


Lúc này hệ thống mới lên tiếng.


Nó đúng là không hề vội vàng, để mặc vợ chồng tôi tự xoay xở.


[Đã bảo mà, đ/âm lao thì theo lao, biết đâu có bất ngờ.]


[Tôi lỡ tay tìm cho anh một ông chồng chân ái, không cảm ơn tôi sao?]


Lần này người cứng họng lại là tôi.


“Sao lại là chồng? Tôi đã gọi vợ cả năm trời, Giang Đình là “vợ tôi"!"

Hệ thống: [Hừm.]



Đang định tranh luận, hệ thống biến thành quả cầu ánh sáng thu nhỏ rồi biến mất: [Thôi, “vợ tôi" đuổi tới rồi! Lần sau nói tiếp!]


Hả?


Tôi thấy một quả cầu sáng khác mang tên “Ý thức thế giới" đang đuổi theo hệ thống.


Hừm, cứ cười nhạo tôi đi.


Tôi hả hê nghĩ, vẫn là “vợ tôi" dịu dàng nhất.


Tôi và “vợ tôi“ là cặp đôi đẹp nhất thế gian.

HẾT 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play