Trong năm Thái Bình thứ mười bốn năm xưa, nàng từng lạnh lùng nhìn Việt Chi Hằng ngã xuống trong tuyết lớn, chịu đựng bao lời mắng nhiếc của bá tánh. Đến năm thứ mười sáu của thời thái bình, nàng mới lần đầu cảm thấy mình nên làm gì đó cho hắn. Dù chỉ là sưởi ấm cho hắn, lau đi vết bẩn trên người, hay đơn giản là cho hắn một ngụm nước trong.
Thế nhưng khi ấy, nàng chẳng kịp làm gì. Nỗi tiếc nuối ấy kéo dài mãi đến hôm nay.
Giọt nước rơi trên mặt khiến Trạm Vân Uy bừng tỉnh. Nàng nhận ra, kiếp trước, dù chỉ một giọt nước mắt, nàng cũng chưa từng vì Việt Chi Hằng mà rơi. Trong lòng nàng dâng lên chút chua xót, lần đầu tiên nàng mong muốn được ở bên hắn lâu hơn, dài lâu hơn.
Nếu có thể kiên trì đến mùa đông năm nay, ngồi trên bàn đu dây trong sân của Việt đại nhân, nàng nhất định sẽ được ngắm nhìn lá vàng rơi đầy trời. Có lẽ vì nỗi khao khát ấy quá mãnh liệt, trước khi mất đi ý thức, nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của sơn chủ Trường Nha.
Khi mở mắt lần nữa, nàng đã ở Tu Di Cốc nhiều năm.
Tu Di Cốc vẫn là nơi thần sơn tọa lạc. Trong tam giới, chỉ nơi này có thể cứu được mạng sống của Trạm Vân Uy, chữa lành thương thế của nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play