Trạm Vân Uy đứng trước một mặt hồ lấp lánh ánh trăng. Sóng nước phản chiếu ánh sáng ngân bạch, chiếu rọi khắp nơi, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Trên không trung, một tòa lầu các lơ lửng, mờ ảo không thể nhìn rõ.
Nàng nhanh chóng nhận ra mình đã bước vào cấm địa của thành Độ Ách.
Bên cạnh nàng, một viên ngọc châu lướt qua, bên trong ẩn chứa một sợi hồn phách. Hồn phách ấy lải nhải không ngừng: “Tiểu Ngự Linh Sư, ngươi muốn giết Văn Tuần đúng không? Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi cho ta mượn thân thể một ngày. Ta không lừa ngươi, cũng chẳng làm hại ngươi, ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt hắn.”
Trạm Vân Uy chẳng thèm để tâm.
Từ khi bước vào đây, nàng đã gặp mảnh tàn hồn lảm nhảm này. Theo lý, khi người chết hồn diệt, nhưng tàn hồn này có lẽ may mắn hấp thụ được linh khí nồng đậm của cấm địa, lại tình cờ có được cơ duyên, nên vẫn giữ được ý thức và ký ức.
Trạm Vân Uy biết rằng một số hồn linh không cam lòng, sau khi tu luyện tà thuật, có thể đoạt xá thân thể người khác. Vì thế, nàng chẳng thể tin một hồn linh xa lạ.
Lúc này, ánh mắt nàng hướng về tòa lầu các trên mặt hồ, đôi mắt không chớp. Càng đến gần, nàng càng cảm thấy quen thuộc. Khi còn nhỏ, nàng từng mơ thấy nơi này trong những giấc mộng lặp đi lặp lại, nhưng chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ. Một giọng nói vô hình đang dẫn dắt nàng. Trạm Vân Uy biết, đây chính là nơi nàng tìm kiếm bấy lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT