Dưới ánh nắng rực rỡ, Trạm Vân Uy vừa tỉnh dậy đã nhận ra điều gì đó không ổn.
Trong bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm, nếu không phải vì quá kiệt sức và linh lực hao tổn nghiêm trọng, nàng tuyệt đối không thể ngủ yên đến vậy. Dù nửa đêm có mơ màng thiếp đi, nàng vẫn nhớ rõ tối qua mình tựa vào vách đá mà ngủ.
Thế nhưng giờ đây, khi tỉnh lại, nàng lại nằm trong lòng ngực Việt Chi Hằng.
Đầu nàng gối lên ngực hắn, tay phải khẽ nắm vạt áo của Việt Chi Hằng. Tối qua, sau khi rơi xuống nước và được cứu lên, y phục của hắn đã nhăn nhúm không ra hình dạng.
Khí Hồn chiếm cứ bên đống lửa, có lẽ cả đêm đã canh gác. Vốn chỉ là một đám sương băng màu xanh, nay trời đã sáng rõ, thật hiếm thấy nó vẫn kiên trì trông chừng, đống lửa cũng chưa tắt.
Ánh sáng trên người Khí Hồn ảm đạm, trông như nhỏ đi một vòng, dáng vẻ uể oải mệt mỏi.
Trạm Vân Uy không thể hiểu nổi vì sao mình lại ngủ trong lòng ngực Việt Chi Hằng. Rõ ràng không thể nào là do chính hắn động tay. Với tình trạng thương tích nặng nề của hắn, lại thêm việc hai người trước đó gần như xa lạ, lấy tính tình của Việt đại nhân, trừ phi phát điên, hắn mới ôm nàng vào lòng mà ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT