Nghe câu nói của Bùi Ngọc Kinh, phản ứng đầu tiên của đại sư huynh là: “Xong rồi, Bùi sư đệ quả nhiên điên mất rồi.”
Đại sư huynh lớn hơn Bùi Ngọc Kinh mười mấy tuổi, nên phần nào coi như nhìn hắn trưởng thành. Trong ký ức, Bùi sư đệ luôn chăm chỉ tu luyện, giữ lễ độ, dù đã định thân với Trạm Vân Uy, trước mặt người ngoài cũng chưa từng có hành động nào vượt quy củ. Nếu không có vương triều nhúng tay, chỉ cần thêm hai năm nữa, Bùi Ngọc Kinh và Trạm Vân Uy hẳn đã thành thân.
Vậy mà hôm nay, lời hắn nói ra hoàn toàn không giống những gì một Bùi Ngọc Kinh bình thường sẽ thốt ra. Nhưng hắn vẫn cố tình nói, dù biết rõ đó là sai lầm.
Trạm Vân Uy kinh ngạc không kém đại sư huynh. Nàng khẽ nhíu mày, lần nữa nhận ra mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Bùi Ngọc Kinh. Nàng cũng nhận thấy hắn không có ý định từ bỏ nàng dù chỉ một chút.
Những lời này quả thực quá bất thường, nhất là khi nói trước mặt Việt Chi Hằng. Trạm Vân Uy không kìm được, liếc nhìn sắc mặt Việt Chi Hằng.
Việt Chi Hằng chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên người nàng. Dù thôn Đào Nguyên đã ấm áp như mùa xuân, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt hắn lạnh buốt. Cái cảm xúc bình tĩnh đến tĩnh lặng ấy, nàng chỉ từng thấy ở hắn một lần duy nhất – đêm mưa năm ấy, khi Tuyên phu nhân bảo hắn nên đi chết.
Vận mệnh nếu đã bạc bẽo với ai, ngay cả oán hận cũng chẳng thể trỗi dậy. Người đời có thể tranh tiền, tranh quyền, thậm chí tranh với trời. Nhưng trên đời luôn có những thứ không thể tranh giành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT