Nhân gian đã sang tháng bảy âm lịch, không còn cái nóng bức của Linh Vực, mà mang chút ý vị đầu thu. Ngoài Ngọc Lâu Tiểu Trúc, khắp nơi là những khóm hoa phượng tiên và đậu bắp nở rộ. Không ít tu sĩ yêu thích nông thuật đang chăm sóc đồng ruộng linh thực và linh quả.
Ngọc Lâu Tiểu Trúc là nơi lánh đời do tổ tông tiên môn để lại. Tiên môn kiểm kê thương vong, đưa những đệ tử bị thương đi cứu trị. May mắn thay, những người cần cứu đều đã được đưa về, trừ một số ít Ngự Linh Sư không muốn rời đi.
Đệ tử Y Tu Cốc mấy ngày nay bận rộn chẩn trị khắp nơi, chân không chạm đất. Trong số những người bị thương, nặng nhất vẫn là Bùi Ngọc Kinh. Sáu xương sườn bị gãy, vết thương mang tính ăn mòn, dù thể chất linh tu cường hãn cũng không thể khép lại. Những phần bị ăn mòn buộc phải cắt bỏ. Bản thân Bùi Ngọc Kinh không r*n rỉ một tiếng, khiến người ngoài khó nhận ra mức độ nghiêm trọng của thương thế.
Đệ tử bình thường không dám tùy tiện trị thương cho hắn, đành thỉnh cốc chủ Y Tu Cốc là Minh Húc đến. Minh cốc chủ, phụ thân của Minh Tú, tính tình ngạo mạn nhưng y thuật vô song. Khi tiên môn còn hưng thịnh, ông chỉ tùy tâm trạng cứu người, khiến thiên hạ gọi ông là quái y.
Trạm Vân Uy đứng ngoài chờ, linh vòng trên cổ tay đã được tháo. Trạm Thù Kính đứng bên cạnh, sắc mặt không vui, nói: “Ngươi còn khoác áo choàng đen đủi này làm gì? Trên người toàn mùi của tên cẩu tặc kia, sao không mau ném đi?”
Áo choàng trên người nàng là thứ Việt Chi Hằng phủ lên cho nàng hai ngày trước ở Linh Vực. Thực ra, Trạm Vân Uy không để tâm việc có mặc áo choàng hay không, nhưng nàng không thích thái độ hống hách của Trạm Thù Kính.
Vì thế, nàng đáp: “Y phục trên người ta đều là đồ của Việt phủ. Theo ý ngươi, chẳng lẽ phải cởi hết ra ném ngay lập tức sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play