Không gian nơi đây rộng lớn một cách khác thường, khiến Ninh Chúc khó mà tưởng tượng nổi bên trong tiệm trải nghiệm VR bé nhỏ kia lại ẩn chứa một thế giới mênh mông như vậy.
Hiện ra trước mắt là con đường trơn láng như gương, ánh đèn neon từ các cửa hiệu hai bên phản chiếu xuống mặt đường, khiến cả con phố như phát sáng xanh lam hoặc tím nhạt, rực rỡ và mê hoặc.
Đây rõ ràng là một con phố, nhưng không hề chật hẹp, mà ngược lại rộng rãi đủ cho xe chạy song lại không có lấy một chiếc ô tô nào, chỉ có người đi bộ mặc những chiếc áo khoác gió với đủ kiểu dáng khác nhau.
Đây là một phố đi bộ.
Phố đi bộ dành riêng cho các Thẻ sư!
Ninh Chúc đầy hào hứng, đưa mắt nhìn về hai bên đường đập vào mắt là vô số cửa tiệm đủ loại, những thương hiệu quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm, khiến cô có một cảm giác mạnh mẽ về chủ nghĩa hiện thực kỳ ảo:
Cửa hàng chuyên thẻ trang bị của Li-Ning
Cửa hàng chuyên thẻ trang bị của Anta
Cửa hàng chuyên thẻ trang bị của Nike
Cửa hàng chuyên thẻ trang bị của Fila…
Chỗ này chắc là khu vực dành cho thẻ trang bị, ứng với thế giới thực là các nhãn hiệu thể thao lớn.
Nghĩa là bên ngoài thì bày bán quần áo giày dép, bên trong lại đang âm thầm kinh doanh thẻ trang bị cho Linh Vận Chi Địa?!
Thật hay giả vậy?
Hay chỉ là trùng tên?
Ninh Chúc thật sự khó mà tin nổi, mấy thương hiệu mà cô nghĩ là “thời trang thể thao” ấy vậy mà lại liên quan đến thế giới thẻ bài.
So với sự ngỡ ngàng của Ninh Chúc, Lê Kim lại hoàn toàn không nhìn ngang ngó dọc lấy một cái. Trong tay anh đột nhiên xuất hiện một cuốn sổ ghi chép bìa đen, nghiêm túc và cứng nhắc, trông y như loại mà các “lão cán bộ” thường mang đi họp.
Ninh Chúc trong bụng đầy thắc mắc, vừa định hỏi anh một tràng thì thấy Lê Kim mở sổ, đưa cho cô xem một trang:“Đây là lịch trình hôm nay.”
Ninh Chúc:“???”
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới cyberpunk kỳ ảo của Linh Vận Chi Địa, thật sự khó mà dời mắt khỏi khung cảnh trước mắt để nhìn vào một cuốn sổ ghi chép bình thường.
Bạch Trạch:“Ồ hô! Thằng nhóc này có tâm đấy.”
Ninh Chúc cúi đầu, nhìn vào cuốn sổ…
Trên tờ giấy màu lạnh là nét chữ ngay ngắn đến mức như được in ra, kín đặc cả một trang mà không hề có một lỗi chính tả nào.
Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Ninh Chúc là “mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nặng!”
Nhìn kỹ hơn nội dung bên trong, cô càng chắc chắn mức độ nặng đến vô phương cứu chữa!
Dĩ nhiên, Bạch Trạch nói đúng chủ nhân của cuốn sổ này thực sự rất có tâm. Ghi chú chi tiết, rõ ràng, nhìn vào là hiểu ngay.
Phần đầu trang là những vật dụng bắt buộc phải mua, được sắp xếp theo mức độ ưu tiên:Vòng thẻ,sách giáo khoa,Sách bắt buộc đọc,đồng phục,thẻ sinh hoạt cá nhân.
Sau đó là danh sách vật phẩm khuyến nghị mua, được xếp theo mức độ đề xuất:Giấy linh văn,mực nguyệt hoa,tơ bạc…
Nếu chỉ đến đây thì Ninh Chúc cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên.
Điều khiến cô thật sự choáng váng là sau mỗi vật phẩm đều có ghi chú “cửa hàng tốt nhất để mua” và “thời gian cần thiết để mua”.
Cả trang giấy liền đầy những dòng “5 phút”, “6 phút”, “7 phút”…
Đáng sợ hơn nữa anh còn tự tay vẽ một bản đồ nhỏ, vạch rõ lộ trình tối ưu để tiết kiệm thời gian nhất, cam đoan không đi đường vòng.
Lê Kim: “Có gì không hiểu không?”
Ninh Chúc: “Hiểu rồi ạ!”
Hiểu đến mức… không dám phản ứng gì luôn!
Lê Kim: “Vậy thì chúng ta đến cửa hàng vòng thẻ trước.”
Ninh Chúc: “Vâng ạ!”
Cứu với! Cô vừa chính thức vỡ mộng về hệ Thiên Bình rồi!
Mạnh thì đúng là mạnh thật đấy… nhưng cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này cũng mạnh không kém!
Vì bị bản kế hoạch sát thương siêu cao kia dọa cho khiếp vía, Ninh Chúc không dám nhìn ngang ngó dọc nữa, chỉ dám cúi đầu đi sát theo bước Lê Kim.
Hai người đi xuyên qua khu thẻ trang bị, rất nhanh đã đến cửa hàng chuyên doanh vòng thẻ.
So với sự sầm uất của khu thẻ trang bị với đầy rẫy thương hiệu lớn, ở đây chỉ có đúng một cửa tiệm — Vòng Thẻ Hoa Hạ.
Bạch Trạch giải thích:“Vòng thẻ là trang bị cực kỳ quan trọng với một Thẻ sư. Ở khu vực Hoa Hạ, lĩnh vực này từ trước đến nay đều do chính phủ quản lý độc quyền.”
Cửa hàng vòng thẻ có mặt tiền khá lớn.
Bên trong cửa kính trong suốt, trưng bày đủ các loại vòng thẻ khác nhau.
Cách bài trí… ừm, trông khá giống mấy cửa hàng bán túi xách hàng hiệu.
Ninh Chúc đã từng thấy vòng thẻ của Lê Kim, cũng từng thấy của hiệu trưởng Dương, nhưng mấy cái trưng bày ở đây lại rất khác với họ.
Chúng trông thô hơn rõ rệt cả về đường nét lẫn màu sắc.
Tất cả các mẫu ở đây đều có tông trắng và xám là chủ đạo.
Các mẫu vòng thẻ trong cửa hàng khá đơn điệu, đều là kiểu vòng đeo tay, chỉ khác nhau ở độ rộng hẹp và một vài chi tiết như hoa văn và chất liệu.
Trong tiệm có không ít khách, phần lớn là phụ huynh dẫn lũ trẻ đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tầm tuổi của Ninh Chúc. Nhân viên cửa hàng thì bận rộn giới thiệu từng mẫu mã cho từng nhóm khách.
Một nhân viên nam trẻ tuổi bước đến, niềm nở hỏi:“Hai vị định mua vòng thẻ ạ? Là cho vị tiểu thư này đúng không? Mời đi lối này, trước tiên chúng tôi sẽ tiến hành một bài kiểm tra đơn giả—”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì một người phụ nữ trung niên mập mạp, tóc tai rối tung, đột ngột từ phía sau tiệm chạy ra, quần áo cháy xém, làn da để lộ bên ngoài thì nơi đỏ, nơi sưng, vừa chạy vừa hét thất thanh:“Trộm! Có trộm!”
Giọng bà ta vang như chuông, gần như muốn nổ tung cả tiệm vòng thẻ.
Mọi người trong cửa hàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bà.
Đúng lúc đó một bóng người đen sì lao vụt ra. Hắn có dáng người cao gầy, mặc áo khoác gió đen, quấn kín mít từ đầu đến chân, đến cả một sợi tóc cũng không lộ ra.
Trong tay hắn là một chiếc hộp gỗ tinh xảo, không thèm để tâm đến bất kỳ ai, hắn nhắm thẳng về phía cửa sổ phía trên mà lao đi!
Bà chủ tiệm thét chói tai:“A a a! Cản hắn lại! Mau cản hắn lại! Đó là vòng thẻ độc quyền cho Chủ Thẻ Thần Sao đó aaaa!”
Ninh Chúc: “!”
Cô chưa kịp phản ứng, thì Lê Kim đã lao ra như một tia chớp, nhanh như gió đuổi theo tên mặc đồ đen.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến Ninh Chúc vốn là học sinh giỏi thể thao cũng không kịp phản ứng.
Lê Kim chỉ để lại một câu ngắn gọn trước khi rời đi:“Ở yên trong Linh Vận Chi Địa.”
Điều kỳ lạ là: Tất cả các Thẻ Sư trưởng thành trong tiệm đều không nhúc nhích, chẳng ai có ý định đuổi theo!
Bà chủ tiệm ngồi bệt xuống sàn, đấm ngực dậm chân, đau khổ khóc lóc:“Tên khốn kiếp! Đó là báu vật truyền đời của nhà họ Ngưu chúng tôi! Là vòng thẻ bảy sao (*) chỉ Chủ Thẻ Thần Sao mới có thể sử dụng! Tên trộm đó cướp đi cũng vô dụng thôi!”
Bà ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trông vô cùng thương tâm.
Âm thanh huyên náo lớn đến mức kéo cả người bên ngoài vào xem. Cửa hàng vốn đã đông, nay càng thêm chật như nêm.
Một vài Thẻ Sư mặc áo khoác gió thì thầm bàn tán:“Chuyện gì vậy? Sao có người dám trộm cắp trong Linh Vận Chi Địa?”
Thế còn Thẻ Giám Thị, Thẻ Cảnh Vệ, Thẻ Phòng Hộ đâu rồi?”
Bà chủ hét lên:“Tất cả đều bị phá rồi!”
“Trời, ai có thể làm được chuyện đó…”
“Chẳng lẽ là người của Hoàng Đạo Xã?!”
Câu nói vừa thốt ra, cả đám đông im phăng phắc.
Ngay cả bà chủ tiệm đang khóc cũng hạ thấp giọng, chỉ còn thút thít nức nở: “Không… không thể nào… Đây là khu vực an toàn tuyệt đối… Người của Hoàng Đạo Xã không thể vào Linh Vận Chi Địa được…”
Miệng thì nói vậy, nhưng trên gương mặt bà hiện rõ vẻ kinh hãi không thể che giấu.
Ai đó nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, khẽ nói:“Khó nói lắm… Thẻ Thần Sao đã xuất hiện rồi, bọn họ…”
Người khác tiếp lời:“Đúng thế! Hơn nữa thứ bị đánh cắp lại đúng là vòng thẻ dành riêng cho Chủ Thẻ Thần Sao…”
Đám đông lập tức xôn xao.
Có người không dám chần chừ, lập tức dắt con cái rời khỏi cửa tiệm.
Một người chạy, mọi người cùng chạy. Lối ra cửa hàng khá nhỏ, lúc này chen lấn xô đẩy là điều không tránh khỏi. Người nóng tính bắt đầu gào lên:“Tránh ra!”
“Mày mới phải tránh chứ!”
“Má! Muốn kiếm chuyện hả?!”
“Kiếm cái mẹ mày á! Nếu đúng là người của Hoàng Đạo Xã thì bố mày không muốn chết dí ở Linh Vận Chi Địa này đâu!”
Tiếng mắng vang dội khiến những người đang đứng ngoài nghe thấy cũng hoảng hốt:
“Cái gì cơ?”
“Hoàng… Hoàng Đạo Xã á…”
“Chạy mau! Người của Hoàng Đạo Xã đã xâm nhập vào Linh Vận Chi Địa rồi!”
Câu nói này như mồi lửa châm vào đống cỏ khô, cả hiện trường trở nên hỗn loạn chưa từng thấy, thậm chí đã có người kích hoạt thẻ kỹ năng, vòng thẻ lóe sáng.
Một cô bé chừng hơn mười tuổi bị xô ngã lảo đảo, Ninh Chúc vội vàng che chắn bảo vệ, lớn tiếng nói:“Không phải người của Hoàng Đạo Xã!”
Giọng cô trong trẻo, rõ ràng, vang lên rõ ràng trong cảnh náo loạn.
Rất nhiều người ngơ ngác quay lại nhìn cô đến khi thấy khuôn mặt xinh xắn còn mang nét ngây thơ kia, họ lại nhanh chóng né tránh ánh mắt.
Thậm chí có người mắng:“Con nhóc nhà quê ở đâu chui ra thế, ngay cả vòng thẻ cũng không có, còn ở đây chém gió?”
Đám người lại tiếp tục chen lấn bỏ chạy, Ninh Chúc bị xô đẩy đến mức loạng choạng nghiêng ngả, cô bé trong lòng cô suýt nữa cũng bị ngã nếu ngã thật, chắc chắn sẽ có giẫm đạp.
Ninh Chúc giương cao giọng: “Mọi người đừng hoảng! Thật sự không phải người của Hoàng Đạo Xã đâu!”
Một người tức giận gào lên:“Cô nói không phải thì là không phải à? Lỡ có người chết thì cô chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi…”
Ninh Chúc nghẹn lời không thể phản bác.
Nhưng cô rất chắc chắn: người mặc đồ đen kia không phải người của Hoàng Đạo Xã.
Vì nếu là người của Hoàng Đạo Xã, thì mục tiêu đầu tiên của họ phải là tấn công cô, chứ chẳng phí công đi trộm cái vòng thẻ làm gì.
“Mọi người bình tĩnh!”
Lúc này một giọng nữ trầm ổn mạnh mẽ vang lên.
Một người phụ nữ khoảng ba, bốn mươi tuổi, cao ráo, mặc áo choàng đỏ sậm, sải bước đi đến. Có vẻ cô vừa chạy tới rất vội trán còn lấm tấm mồ hôi, nhưng giọng nói cực kỳ bình tĩnh:“Tôi là Lý Tố Văn, giáo sư Hệ Bạch Dương của Học Viện Linh Thẻ. Tôi đã kiểm tra [Thẻ Cảnh Tượng] ,[Thẻ Cảnh Tượng] của Linh Vận Chi Địa, năng lượng vẫn đầy đủ, không hề có dấu hiệu bị xâm nhập… Mọi người yên tâm, nơi này rất an toàn, Hoàng Đạo Xã không thể vào được!”
Ninh Chúc tinh mắt, nhìn thấy vòng thẻ của giáo sư Lý chợt lóe sáng.
Bạch Trạch lập tức thì thầm:“Ồ hô! Đó là [Thẻ Trấn An Cảm Xúc] cấp cao, hiệu quả cao trong việc xoa dịu cảm xúc đám đông.”
Lý Tố Văn nói tiếp:“Hiệp hội các Thẻ Sư đã phái đội cảnh vệ tới! Vụ trộm ở cửa hàng Vòng Thẻ Hoa Hạ sẽ được điều tra kỹ lưỡng! Mong mọi người…”
Không rõ là do [Thẻ Trấn An Cảm Xúc] có hiệu lực, hay do uy tín của Học Viện Linh Thẻ, nhưng đám đông dần bình tĩnh lại.
Dù vẫn có người cằn nhằn, phàn nàn, nhưng họ không còn xô đẩy chen lấn, mà lần lượt rời khỏi cửa hàng theo trật tự.
Ninh Chúc thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé mà cô che chắn trong lòng bỗng lên tiếng, giọng run rẩy:“Buông, buông tôi ra…”
Ơ?Khoan đã…
Ninh Chúc chớp mắt kinh ngạc — thì ra là một bé trai!
“Cậu… là con trai à!?”