Vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Chúc, Dương Hoài Chu đã sớm thấy quen rồi. Ông nghiêm nghị nói:“Người tấn công em là thành viên của Hoàng Đạo Xã. Trăm năm qua, bọn họ đã ám sát hầu như toàn bộ các chủ Thẻ Thần Sao.”

Ninh Chúc lập tức căng thẳng. Miêu Vân không nhịn được bước lên, nắm chặt tay con gái.

Sự hoảng loạn của mẹ trái lại khiến Ninh Chúc bình tĩnh hơn. Cô nhẹ nhàng siết lại tay bà, như trấn an, rồi hỏi Dương Hoài Chu:“Tại sao bọn họ lại muốn ám sát các chủ Thẻ Thần Sao?”

Dương Hoài Chu đáp:“Trong lòng bọn họ, Thẻ Thần Sao chỉ thuộc về một người, mà người đó đã chết từ trăm năm trước.”

Ninh Chúc hít sâu một hơi, không thể hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ quái của Hoàng Đạo Xã.


Cô đang định hỏi tiếp thì thấy từng tia sáng rọi xuống, rất nhiều người mặc áo choàng gió xuất hiện từ hư không.Một số người mặc giống Dương Hoài Chu, cổ áo màu đỏ sậm, còn một số thì có cổ áo màu lam thẫm...

Lại một luồng sáng nữa giáng xuống, một nhóm người khác mặc áo choàng xuất hiện.
Kiểu dáng quần áo của họ lại khác biệt với nhóm của Dương Hoài Chu gọn gàng, sắc bén hơn, cổ áo màu đen tuyền, trước ngực cài huy hiệu có thể thấy thấp thoáng hình bóng của một con “đại bàng”.

Miêu Vân khẽ thì thầm:“Cục Sự vụ Đặc biệt…”

Bà nhận ra đồng phục của họ, đặc biệt là huy hiệu đại bàng ấy.

Dương Hoài Chu nói với Ninh Chúc và Miêu Vân:“Tiếp theo chúng ta phải tiếp tục truy lùng và bắt giữ tàn dư của Hoàng Đạo Xã. Hai người hãy lên lầu nghỉ ngơi trước, nhớ mấy ngày tới đừng ra khỏi nhà. Đợi khi xác nhận an toàn, ta sẽ đích thân đến thăm.”

Ninh Chúc gật đầu đồng ý. Tay Miêu Vân đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chiếc vòng thẻ trên tay Dương Hoài Chu lóe sáng, Ninh Chúc và Miêu Vân chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng đỏ bao phủ lấy mình, giây tiếp theo, họ đã xuất hiện trước cửa nhà.

Ninh Tuyền Nhân đợi mãi không thấy vợ con trở về, có chút lo lắng, định ra ngoài tìm thì vừa mở cửa đã chạm mặt họ.

“Cái gì vậy…”

Lời nói nghẹn ngay cổ họng, ông sững sờ nhìn vợ và con gái vừa xuất hiện từ hư không.

Ninh Chúc nói: “Vào nhà trước đã.” 

Ninh Tuyền Nhân lắp bắp: “Đ-được.”

Ông vội nghiêng người nhường đường, đợi họ vào nhà rồi mới cẩn thận liếc ra ngoài, xác nhận không có ai, lập tức đóng cửa lại.

Ninh Tuyền Nhân run giọng hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ninh Chúc không vội nói về vụ tấn công, mà trước tiên nhìn Ninh Tuyền Nhân, nghiêm túc nói:“Ba, con muốn vào học ở Học Viện Linh Thẻ.”

Ninh Tuyền Nhân: “!”

Ông lo lắng liếc nhìn vợ. 

Gương mặt Miêu Vân u ám, bà thở dài khe khẽ:“…Cứ để con bé đi đi.”

Dương Hoài Chu sau khi tiễn hai mẹ con Ninh Chúc thì lập tức bố trí người canh gác. 

Giáo sư đội y tế lập tức tiến đến:“Để tôi đưa Lê Kim về trước!”

Dương Hoài Chu gật đầu:“Phiền giáo sư Hứa rồi.”

Xử lý xong, ông mới quay sang phía Cục Sự vụ Đặc biệt:“Làm phiền Cục trưởng Thanh đích thân đến đây một chuyến.”

Bên đặc vụ đến khoảng bảy, tám người, dẫn đầu là một phụ nữ trung niên sắc mặt nghiêm nghị, có vẻ chừng năm, sáu chục tuổi, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, cổ gầy dài khiến bà trông càng sắc sảo hơn.

Thanh Diêm Ngọc hỏi thẳng: “Cô bé chính là chủ nhân của Thẻ Thần Sao?”.

Dương Hoài Chu lại nói:“Có thể không phải.”

Thanh Diêm Ngọc cười lạnh:“Nếu không phải chủ nhân Thẻ Thần Sao, Hoàng Đạo Xã cần gì phải cử đến sáu thẻ tu cao cấp ?”

Dương Hoài Chu lắc đầu:“Hoàng Đạo Xã sẽ truy sát cả những chủ thẻ chòm sao.”

Thanh Diêm Ngọc hỏi tiếp:“Chuông Thiên Mệnh vang hai lần, chẳng lẽ…”

Dương Hoài Chu vẫn kiên trì:“Cục trưởng Thanh cũng biết đấy, gần đây Lê Kim đang giữ [Thẻ Thiên Bình].”

“Ý ông là tiếng Chuông Thiên Mệnh vang lên là vì Lê Kim giữ [Thẻ Thiên Bình]?” 

Bà ngắt lời, lại nói tiếp“Hiệu trưởng Dương, đừng xem người khác là ngốc. [Thẻ Thiên Bình] hiện đang ở trạng thái ‘thuộc sở hữu’, dù Lê Kim có giữ thì cũng không làm Chuông Thiên Mệnh rung lên. Chỉ có thẻ chòm sao ‘dã sinh’… Không, nhất định là Thẻ Thần Sao! Chuông Thiên Mệnh vang khắp Học Viện Linh Thẻ, còn vang hai lần liên tiếp…”

Dương Hoài Chu vẫn nói:“Không loại trừ tình huống đặc biệt.”

Thanh Diêm Ngọc nhíu mày:“Ý ông là Lê Kim đạt được ‘cộng hưởng hoàn hảo’ với [Thẻ Thiên Bình]?”

Đây là điều có thể khiến Chuông Thiên Mệnh phản ứng.

Dương Hoài Chu liếc về thi thể của một tên Hoàng Đạo Xã bị cắt cổ, ngụ ý:“Nếu không phải cộng hưởng hoàn hảo, cậu ấy sao có thể giết sáu thẻ tu cao cấp đó?”

Thanh Diêm Ngọc: “…”

Một người trẻ tuổi của Cục Sự vụ Đặc biệt bên cạnh nói:“Dù thế, cũng không thể nào khiến chuông vang hai lần!”

Dương Hoài Chu tiếp lời: “Trùng hợp. Lê Kim trở thành chủ Thẻ Thiên Bình, rồi lại có người khác trở thành chủ thẻ chòm sao nào đó.”

Mọi người đều im lặng.

Đừng nói Cục Sự vụ Đặc biệt, ngay cả giáo viên Học Viện Linh Thẻ cũng chẳng hé răng.

Lại nữa rồi. Lại nữa rồi

Hiệu trưởng lại bắt đầu nghiêm túc mà nói bậy nữa rồi!

Ai cũng ngầm hiểu, tiếng Chuông Thiên Mệnh vang lên như vậy, chắc chắn là do Thẻ Thần Sao xuất hiện.

Phải biết rằng, Chuông Thiên Mệnh tồn tại chính là để cảm ứng với Thẻ Thần Sao… À thì, cũng tiện thể cảm ứng cả thẻ chòm sao.

Thanh Diêm Ngọc không muốn tranh cãi thêm:“Nếu hiệu trưởng đã khẳng định như vậy, chắc cũng có thể xử lý tốt chuyện trước mắt. Vậy chúng tôi xin cáo từ.”

Dương Hoài Chu tươi cười:“Làm phiền Cục trưởng Thanh một chuyến.”

Thanh Diêm Ngọc: “Cáo từ.”

Nói rồi, ánh sáng bao quanh bà, cả đội Cục Sự vụ Đặc biệt cũng lần lượt rời đi.

Giáo sư thực chiến của Học Viện Linh thẻ Cổ Liệt Dương không nhịn được hỏi:“Hiệu trưởng, thật sự không phải Thẻ Thần Sao xuất thế sao?”

Giáo sư Hoàng hừ nhẹ:“Ra ngoài mà không mang theo não à? Rõ ràng hiệu trưởng đang muốn bảo vệ…”

Dương Hoài Chu cắt ngang:“Chúng ta phải nhân lúc này, quét sạch Hoàng Đạo Xã ở tỉnh H.”

Ninh Chúc ở nhà suốt ba ngày.

Ba ngày ấy, cả nhà không ai ra ngoài, may mà tủ lạnh cũng đủ thực phẩm, đồ dùng sinh hoạt cũng đủ, đừng nói ba ngày, ở nhà cả tuần cũng ổn.

Ninh Tuyền Nhân làm việc từ xa, chỉ ba ngày thì công ty cũng không xảy ra chuyện gì lớn.

Sau hai lần đối mặt sống chết,Ninh Tuyền Nhân cũng ngộ ra nhiều điều.Tiền kiếm hoài không hết, chi bằng dành thời gian cho gia đình.

Ba ngày này, cả nhà đã đạt được đồng thuận.

Câu "Thất phu vô tội hoài bích có tội", cả Ninh Tuyền Nhân và Miêu Vân đều hiểu.
Con gái đã bị cuốn vào chuyện này, thì đành phải chấp nhận và đối mặt.

Không chỉ Ninh Chúc, họ cũng phải học cách hiểu và sử dụng thẻ, để không làm gánh nặng cho con.

Ngày đầu tiên, Ninh Chúc còn bình tĩnh, nghĩ rằng ông hiệu trưởng trẻ tuổi kia chắc đang bận xử lý đủ chuyện, chưa thể đến ngay.

Ngày thứ hai, cô bắt đầu thấy lo.

Đến ngày thứ ba, thì đứng ngồi không yên.

Bạch Trạch liếm móng vuốt, nói:“Yên tâm đi, họ chỉ đến năn nỉ cô nhập học thôi.”

Ninh Chúc đi qua đi lại:“Hoàng Đạo Xã rốt cuộc là thế nào, cậu thật sự chưa từng nghe qua ?”

Bạch Trạch:“Câu này cô hỏi cả trăm lần rồi!”

Ninh Chúc: QAQ

Bạch Trạch chịu không nổi vẻ mặt sắp khóc của cô, đành trả lời:“Chưa từng nghe! Ta trăm năm nay vẫn ngủ, quỷ mới biết bọn họ từ đâu ra!”

Những ngày này, Ninh Chúc chẳng có gì làm, cứ quấn lấy Bạch Trạch hỏi đông hỏi tây.Đã quyết định vào học viện, đương nhiên cô muốn tìm hiểu thêm.

Bạch Trạch biết khá nhiều về chế tác thẻ, nhưng lại mù tịt về thế giới linh thẻ.Nó sống rất lâu, nhưng suốt thời gian ấy gần như ngủ say, vì 99% chủ Thẻ Thần Sao không thể giao tiếp được với nó.

Không giao tiếp được, thì chỉ có thể ngủ tiếp.Trong quãng đời dài đằng đẵng ấy, Bạch Trạch chỉ nhớ được đúng hai người.
Một là chủ thẻ đời đầu.Người còn lại chính là Ninh Chúc.

Ninh Chúc từng tò mò hỏi nó về chủ thẻ đầu tiên.


Bạch Trạch mỗi lần đều bịt tai hét:“Không biết! Không nhớ gì cả!”

Rồi lại bò lên bệ cửa sổ trong đêm khuya, u sầu nhìn bầu trời đầy sao.

Nếu không vì dáng người nó quá tròn trịa, thì khí chất u sầu ấy sẽ còn nổi bật hơn.

Ba ngày rồi, Ninh Chúc lo lắng đến cực điểm:“Học Viện Linh Thẻ không xảy ra chuyện gì chứ? Lỡ chưa kịp nhập học đã bị đuổi thì sao?!”

Bạch Trạch: “…”

Ninh Chúc:“Ông hiệu trưởng kia thật sự là hiệu trưởng à? Nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả tôi, không khéo mới học cấp hai thôi!”

Bạch Trạch: “…”

Ninh Chúc:“Không biết chủ Thẻ Thiên Bình thế nào rồi, thật sự không nguy hiểm tính mạng chứ?”

Bạch Trạch: “…”

Ninh Chúc chịu không nổi nữa, ôm lấy con mèo trắng mềm mịn mà vò nắn một hồi:“Chắc tôi đang mơ thôi đúng không? Làm gì có linh thẻ? Thẻ thì chỉ là thẻ, sao lại có ‘siêu năng lực’? Không đúng! Không phải mơ! Tôi bị rối loạn thần kinh rồi á á á!”

Bạch Trạch bị vò đến méo mặt, hét lên“Dừng tay! Đồ nhân loại vô lễ!”

Ninh Chúc: “Cá hồi đông khô.”

Bạch Trạch: “…”

Ninh Chúc: “Pudding sữa dê.”

Bạch Trạch: “…”

Ninh Chúc: “Hộp thịt siêu to khổng lồ.”

Bạch Trạch bỏ cuộc, lớn tiếng:“Dâng lên trước đã!”

Ninh Chúc vừa đi lấy đồ ăn vừa uể oải:
“Linh thẻ gì chứ, cậu chỉ là con mèo ham ăn thôi.”

Bạch Trạch: “……”

Đợi ăn xong rồi sẽ mắng lại cô!

Cốc cốc cốc.

Ninh Chúc đang mở đồ ăn thì giật nảy người, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.Chỉ thấy ngoài cửa sổ lơ lửng một bóng người đứng yên như tượng đá, nhìn thế nào cũng thấy rợn người.

“Thẻ… thẻ nhân vật?” 

Ninh Chúc dù gì cũng từng thấy nhiều, vẫn cố giữ bình tĩnh.

Bạch Trạch liếc qua, vẫn tiếp tục ăn cá hồi đông khô:“Là [Thẻ Nhân Viên Chuyển Phát Nhanh].”

Ninh Chúc:“Cậu gọi thứ này là thẻ nhân viên chuyển phát nhanh á?!”

Bạch Trạch: “Nhìn tay hắn đi, chẳng phải đang cầm bưu kiện sao?”

Ninh Chúc“…” 

Cô nuốt khan “Ai gửi vậy?”

Bạch Trạch đáp:“Chắc là ông hiệu trưởng nhỏ kia chứ ai.”

Ninh Chúc nghĩ cũng đúng.

Nếu là người của Hoàng Đạo Xã, thì ngoài cửa sổ sẽ không phải là [Thẻ Nhân Viên Chuyển Phát Nhanh ] mà sẽ là [Chiến Sĩ], [Thích Khách], [Thuật Sĩ], [Kỵ Sĩ] rồi…

“Xin chào.” 

Ninh Chúc mở cửa sổ, khẽ gọi.

Từ miệng [Thẻ Nhân Viên Chuyển Phát Nhanh] lại vang lên giọng của hiệu trưởng Dương giọng thiếu niên trong trẻo quen thuộc, tuy đối lập hoàn toàn với hình tượng người đá trước mặt:“Rất xin lỗi, tình hình rắc rối hơn ta tưởng, ta không thể đến gặp em được. Đây là gói quà nhập học của học viện, bên trong có thư báo trúng tuyển, danh sách đồ dùng cần thiết cho tân sinh viên năm nhất, và một món quà gặp mặt nhỏ…Những chuyện khác, ta mong có thể nói rõ với em khi vào trường.À đúng rồi, Lê Kim đã hoàn toàn hồi phục. Ngày mai cậu ấy sẽ đưa em đi mua những vật dụng cần thiết, tiện thể cùng trở về học viện.Ngày khai giảng là mùng 1 tháng 9.Hẹn gặp lại tại trường!”

Giọng nói chấm dứt, bàn tay đá cứng ngắc của [Thẻ Nhân Viên Chuyển Phát Nhanh] từ từ đưa gói hàng ra.

Ninh Chúc vội vàng nhận lấy, đang định nói cảm ơn thì người đá kia như hơi nước tan biến.

Bộp,một thẻ bài trống rơi lại trên bậu cửa sổ.

Ninh Chúc nhặt lên, tò mò quan sát:“Dùng một lần?”

Bạch Trạch nói:“Chứ còn gì nữa, hết linh lực rồi thì chỉ là thẻ rác. Nhưng đừng vứt, có chỗ thu mua loại này đấy, gom lại bán cũng được kha khá tiền.”

Ninh Chúc không phải người thiếu tiền, lúc này cũng chỉ cười:“Thú vị thật.”

Cô cất thẻ rác ấy làm kỷ niệm, rồi mở hộp quà ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play