Cũng vì Tạ Thanh cũng có một người cha thiểu năng giống mình nên Thẩm Bạch bỗng dưng cảm thấy như tìm được đồng minh bất đắc dĩ trong thế giới này. Cậu muốn an ủi anh vài câu, nhưng vốn không giỏi mấy chuyện này, chỉ có thể im lặng nhìn Tạ Thanh, định nói lại thôi, chỉ sợ lỡ nói sai một câu lại làm đau cái tim yếu ớt nào đó của người ta.
Tạ Thanh thấy cậu cứ do dự mãi, bèn im lặng đợi, nghĩ cậu sẽ nói gì đó. Ai ngờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy lời nào được thốt ra, cuối cùng đành mở miệng:
“Nếu cậu thật sự không biết nói gì thì thôi, khuya rồi, đừng làm khó bản thân.”
Thẩm Bạch: “…”
Cậu cúi đầu, lấy chân đạp đạp mặt đất, chiếc bập bênh lắc lên lắc xuống, vẫn cảm thấy mình nên nói gì đó. Bốn phía im ắng, thi thoảng mới có tiếng chó sủa hay tiếng trẻ con từ xa vọng lại.
Cuối cùng thì Thẩm Bạch như tìm ra được câu nên nói, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn về phía Tạ Thanh:
“Nếu mẹ kế không thích anh tồn tại, vậy thì anh nhất định phải sống cho thật tốt, sống thật xuất sắc, để tức chết bọn họ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play