Eđit: Quả cầu mèo~

________

899 nhìn cậu đang hăng say chọc chọc chiếc xe sáng bóng, bởi vì trên người nó không có nhiều tích phân nên chỉ có thể giúp Mục Miên thay một đôi giày, quần áo trên người vẫn là của cậu, chỉ hơi khom lưng là bị nhìn đến rõ ràng, lo lắng nhắc nhở.

“Ừm ừm.”

Nhưng lúc này toàn bộ sự chú ý của Mục Miên đều dồn vào ô cửa xe sáng lấp lánh. 899 nói gì cậu cũng không thật sự nghe rõ, chỉ vô thức gật đầu đáp lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào khung kính long lanh như bảo thạch.

[.......]

[Tài xế đang đi tới, mau đứng lên.]

899 tăng âm lượng nhằm thu hút chú ý của tiểu hồ ly.

“Xin...xin chào, tổng tài của chúng tôi muốn mời cậu lên xe.”

Tài xế nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Mục Miên, mặt lập tức đỏ như bị luộc, lắp bắp nói không ra lời.

“Sao anh không đuổi tôi đi vậy?”

Mục Miên chớp chớp mắt, khẽ nghiêng đầu, đầy nghi hoặc.

Đôi đồng tử cậu long lanh như nước, đuôi mắt khẽ cong lên trời sinh đã mang theo một tia câu hồn đoạt phách, lại vô ý thức nhìn người ta, khiến tài xế chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mất khống chế tiếp lời.

“Tại sao tôi phải đuổi cậu đi chứ.”

“Bởi vì tôi đang...”

[Im miệng!]

899 sợ tới mức muốn bay ra ngoài, lấy tay bịt miệng cậu.

Mục Miên nghe tiếng nó quát lớn, vội vàng ngậm miệng, lông mi dày ủy khuất run run, khiến lòng người như bị cào nhẹ.

[Tiểu tổ tông, cậu không thể tùy tiện đem nhiệm vụ của mình nói cho người khác biết]

“Vậy ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng không đuổi ta đi.”

“Cậu lên xe trước đi, nhìn tình hình lại nói.”

“Còn có, ngàn vạn lần đừng lộ đuôi trước mặt người khác.”

899 không yên tâm liên tục dặn dò.

Nghe lời nó nói, Mục Mên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn về phía tài xế.

“Đi thôi nào.”

Thấy cậu đồng ý, tài xế vội vàng dẫn cậu ra phía sau với vẻ mặt ngượng ngùng rồi khom lưng mở cửa xe.

Chỉ thấy ghế sau có một người đàn ông tuấn tú đang ngồi, tóc mái được chải ngược ra sau để lộ vầng trán đầy đặn và đôi lông mày anh tuấn, đuôi mắt dài hẹp điểm một nốt lệ chí, dáng vẻ đoan trang nhưng cũng có chút tự phụ, quyến rũ.

Mục Miên không phải là một hồ ly nhỏ nhút nhát, dùng đôi mắt ướt tò mò nhìn người đàn ông đang cười với mình nói.

“Anh thật là đẹp, cũng là hồ ly tinh sao?”

899:[! ! !]

Người đàn ông nghe được lời này hơi giật mình, sau đó ý cười trong mắt càng sâu, lộ ra vài phần yêu nghiệt, dùng bàn tay khớp xương rõ ràng vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh, trầm giọng nói.

“Lại đây ngồi.”

Nghe được Tề Nam Lễ mời, Mục Miên ngập ngừng đưa đầu vào trong xe nhích nhích chóp mũi, như là cáo nhỏ đánh hơi lãnh thổ, rồi mới dùng cả tay chân cùng bò lên xe.

Tề Lễ Nam khẽ nhếch khóe miệng , nhìn Mục Miên từ khi lên xe vẫn luôn tò mò sờ đông sờ tây, giống như thật sự không biết cái gì, hai mắt sáng ngời, hàng mi mềm mại tựa lông vũ khẽ run rẩy, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

“Tại sao lại chặn đường.”

Sau khi ngắm nhìn hồi lâu,Tề Nam Lễ mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi.

Mục Miên nhớ tới lời 899 nói không được tiết lộ nhiệm vụ, vì vậy chớp chớp đôi mắt ngấn nước, chọn ra từ nội dung trên màn hình.

“Tôi tới để ăn vạ.”

Cậu nói chuyện tự tin đến mức khiến Tề Nam Lễ nhất thời cảm thấy ăn vạ cũng chẳng phải việc gì sai trái.

899 vốn muốn nhắc nhở Mục Miên không thể nói như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu cậu bị Tề Nam Lễ xem là kẻ ham hư vinh mà đuổi đi thì nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành rồi nhỉ, nên im lặng không nói gì nữa.

Đáng tiếc, nó đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của hồ yêu.

Tề Lễ Nam không những không ném Mục Miên ra ngoài như nó nghĩ, mà còn hỏi một cách hứng thú.

“Tại sao lại muốn ăn vạ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play