Sáng sớm hôm sau, sau bữa sáng đơn giản, mọi người tiếp tục rời khỏi nhà Chiêm Nhã Phỉ theo cách của ngày hôm qua. Trước khi đi, Vân Triệt lặng lẽ thu dọn toàn bộ đồ nội thất di động trong nhà Chiêm Nhã Phỉ vào không gian. Có lẽ nhờ kinh nghiệm từ hôm trước, hôm nay tốc độ di chuyển của họ nhanh hơn hẳn, chưa đến bốn giờ đã ra khỏi năm hoàn.
Long Dương Sơn nằm ở phía tây của năm hoàn. Để tiết kiệm thời gian, họ đi thẳng từ nội thành phía tây ra ngoài. Căn cứ chỉ cách đó vài km, và tang thi bên ngoài năm hoàn không quá đông. Sở Hạo Linh nhanh chóng lấy xe ra, mọi người tranh thủ ăn trưa trên xe và tiến thẳng đến căn cứ Long Dương Sơn. Căn cứ này nằm dựa lưng vào núi Long Dương, với phần lớn khu vực được xây dựng dựa vào núi. Các phòng ốc ở chân núi vẫn còn nguyên, nhưng chỉ dành cho lãnh đạo căn cứ và nhóm cán sự. Khác với căn cứ Tây Nam, căn cứ Long Dương không nổi tiếng và không có các công trình riêng biệt được xây bằng dị năng giả hệ Thổ và Kim. Ngoài những phòng ốc cũ, phần lớn chỉ là nhà lắp ghép hoặc lều trại. Dị năng giả và những người có đóng góp cho căn cứ được ở nhà lắp ghép, còn lại, dù trước mạt thế là ai, chỉ có thể sống trong lều trại đơn sơ và chen chúc với hơn mười người khác.
Căn cứ có hai lớp tường vây. Những người ở lều trại ngủ bên trong lớp tường vây này, trong khi tường vây chính bên ngoài được sử dụng để ngăn cản tang thi. Người muốn vào căn cứ phải vượt qua tang thi, nếu không, các thủ vệ mặc cảnh phục ở cổng sẽ không mở cửa. Cách làm này vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.
”Lão Chiêm, ngươi chống đỡ một chút, chúng ta không phải đã nói sẽ đi tìm Phỉ Phỉ sao? Ngươi không thể bây giờ liền buông tay a…”
Trong lều trại bên trong tường vây, một người phụ nữ đầu tóc rối bời quỳ trên mặt đất, gắt gao nắm lấy tay người đàn ông. Gương mặt người đàn ông rất tiều tụy, không nhìn ra tuổi tác thực sự, miệng mở lớn, thở dốc nặng nhọc, rõ ràng hơi thở đã nhiều hơn hít vào. Bên cạnh, một đôi vợ chồng và một nam một nữ trông khoảng hơn hai mươi tuổi, đau xót ôm nhau rơi lệ.
”Phỉ, Phỉ Phỉ... Phỉ Phỉ”
Người đàn ông gọi là Lão Chiêm, hơi thở yếu ớt, vẫn không ngừng lặp lại hai chữ này, nước mắt chảy dài từ khóe mắt, để lại một vệt ướt. Người phụ nữ lập tức nước mắt đầy mặt, nhào lên người ông khóc lớn: “Lão Chiêm, Lão Chiêm... đừng bỏ lại ta và con gái chúng ta a..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play