Tiết tử được hiểu là sự yêu thương và chăm sóc dành cho người thân của mình

--

“Cữu cữu cứu ta... cữu cữu...”

“Không, các ngươi là một lũ điên, mau buông Thần Thần ra, buông hắn ra...”

Phòng nghiên cứu đầy các loại dụng cụ, tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng gào xé lòng của người đàn ông hòa quyện vào nhau. Trên hai chiếc bàn mổ song song, cách nhau khoảng hai mét, Vân Triệt, 24 tuổi, và Chu Tử Thần, đứa cháu trai 6 tuổi của anh, bị trói chặt. Bất chấp sự giãy giụa dữ dội của họ, vài nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng vẫn đẩy dụng cụ tiến lại gần Chu Tử Thần.

“Cữu cữu... cữu cữu...”

Một người đàn ông tiêm vào cánh tay của Chu Tử Thần một chất lỏng không rõ nguồn gốc. Tiếng khóc của đứa trẻ dần yếu đi. Khi thấy những nhân viên nghiên cứu dùng tông đơ cạo sạch tóc đứa trẻ và chuẩn bị dao phẫu thuật sau khi khử trùng, đồng tử của Vân Triệt lập tức co lại: “Không được đụng vào hắn, các ngươi có nghe không? Lũ súc sinh này!”

Họ còn định mổ phanh Tử Thần. Chết tiệt, lũ biến thái này! Thần Thần vẫn chỉ là một đứa trẻ! Vân Triệt, bị trói chặt tay chân, giãy giụa đến mức cổ tay hằn lên những vết thương sâu, nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn gì, chỉ điên cuồng chống cự. Tử Thần là cốt nhục duy nhất của chị gái anh, là mối quan hệ huyết thống duy nhất còn lại trên thế giới này của anh. Anh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người ta biến đứa trẻ thành vật thí nghiệm.

Bất chấp tiếng giãy giụa và gào thét của họ, những nhân viên nghiên cứu ra vào phòng thí nghiệm đều như không nghe, không thấy, tiếp tục chuẩn bị cho ca mổ của Chu Tử Thần.

“Tiến sĩ Hàn!”

Những nhân viên nghiên cứu, giống như những cỗ máy, cuối cùng cũng dừng lại, sôi nổi hướng về cánh cổng lớn chào hỏi. Một người đàn ông đeo kính, trông không quá 30 tuổi, ôm theo một người phụ nữ dáng người cao gầy, đầy đặn và vô cùng xinh đẹp tiến vào.

“Các ngươi tiếp tục.”

Người đàn ông gọi là Tiến sĩ Hàn giơ tay chào mọi người, sau đó ôm người phụ nữ đi đến trước mặt Vân Triệt. Nhìn thấy bọn họ, đồng tử Vân Triệt co rút lại, nghi chặt răng, câu từng chữ hỏi: “là ngươi đã nhân lúc ta chưa chuẩn bị, tiêm vào cơ thể ta loại thuốc ức chế dị năng đưa ta cùng Thần Thần đến nơi này?”

Mặc dù đặt câu hỏi, trong lòng Vân Triệt đã xác nhận. Người đàn ông tên Hàn Minh Triết, trước ngày mạt thế là phó giáo sư sinh vật học cùng trường đại học với hắn. Do vừa học vừa làm, hắn thường giúp dọn dẹp văn phòng các giáo sư, từ đó họ dần trở nên quen thuộc. Sau khi mạt thế xảy ra, hắn là người đầu tiên thức tỉnh loại dị năng không gian vô cùng hiếm. Hai người cùng nhau chạy khỏi trường, nâng đỡ nhau, sống nương tựa lẫn nhau, dần dần nảy sinh tình cảm. Khi hắn biết tỷ tỷ đã chết, tận mắt chứng kiến em trai sinh đôi thành tang thi, người ở bên cạnh hắn chính là Hàn Minh Triết.

Trước hôm nay, hắn luôn cho rằng mình may mắn. Dù mạt thế đã cướp đi thân nhân, ít nhất hắn vẫn còn người yêu. Nhưng không ngờ, tất cả hóa ra chỉ là một lời dối trá.

Sớm nên phát hiện, họ bên nhau bốn năm, hắn chưa từng chạm qua hắn. Ngẫu nhiên hôn môi cũng là hắn chủ động, mỗi lần hắn tưởng tiến thêm một bước hắn luôn viện đủ loại lý do để chống đẩy. Vậy mà hắn lại ngây thơ tin những lý do đó là thật. Hiện giờ xem ra, không phải hắn không muốn chạm vào hắn, mà là bản thân không có ý định chạm vào, vì hắn thích không phải thân thể nam nhân.

Giờ khắc này, Vân Triệt bất giác cảm thấy một chút may mắn. Nếu thật sự để người đàn ông như vậy thượng, có lẽ hiện tại không cần họ ra tay, chính hắn cũng đã ghê tởm đến mức không chịu nổi.

“Phải, nhưng đưa ngươi đến nơi này không phải ta. Vân Triệt, ngươi sai ở chỗ quá cường đại, đừng trách ta. Ta chỉ theo đuổi thứ mà ta muốn. "

Đôi mắt luôn dịu dàng giờ đây không còn chút ấm áp nào. Sau khi mạt thế đến, không còn pháp luật ràng buộc, đạo đức và lương tâm con người dần bị chôn vùi. Những việc đem con trai, con gái đổi thức ăn cũng dám làm huống chi hắn chỉ là bán đứng một người đàn ông mà hắn không yêu, để đổi lấy thứ hắn khát khao.

“Chỉ dựa vào hắn làm sao có thể đưa ngươi, một nhân tài mà ngay cả quân đội cũng muốn chiêu mộ, vào đây được? Nói thật cho ngươi biết Vân Triệt; là ca ta phái người trợ giúp. Đối với Chu gia ta, ngươi và cái tiểu tạp chủng kia đều là vết nhơ, cần phải bị diệt trừ!”

Gương mặt mỹ lệ của nữ nhân không khỏi chút vặn vẹo. Nàng hận Vân Dao, hận Vân Triệt, hận người họ Vân đã để lại tiểu tạp chủng, hận từng người trong Vân gia.

“Tỷ phu sao? Hừ, xem ra đời này ta không uổng công sống. Thế mà lại kinh động đến Chu tướng quân căn cứ kinh thành tự mình ra lệnh.”

Nằm trên bàn phẫu, Vân Triệt cười lạnh: "Tỷ phu, cái người mà tỷ tỷ ta bất chấp tất cả để gả cho, ngoài Thần Thần, người thân duy nhất còn lại trên giới này, thật tốt đẹp làm sao, người thân và người yêu cùng liên thủ phản bội, chỉ để đoạt mạng ta, quả thật cho ta đủ thể diện!"

“Hừ, hạ tiện, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi Vân Dao đều giống nhau là hạ tiện, cả nhà Vân gia các ngươi đều là hạ tiện.”

Nhìn hắn với dáng vẻ bình thường như không còn chút gợn sóng nào, người phụ nữ đã nuôi dưỡng lòng oán hận trong nhiều năm chẳng những không thể nguôi ngoai, còn càng ngày càng mãnh liệt, hận không thể lao vào cắn chết hắn ngay tại chỗ.

“Vân Triệt...”

“Kêu ngươi câm miệng, đừng co.n mẹ nó làm ta ghê tởm, ngươi không xứng!”

Nghiêng đầu nhìn về phía bàn mổ đối diện, nơi người ta đang sống sờ sờ bị lấy ra não bộ, rút tủy não của cháu ngoại, nước mắt lặng lẽ chảy dài qua khóe mắt. Huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ, hắn cũng không bảo vệ được...

Thực xin lỗi Thần Thần!

Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tất cả đều là những hình ảnh đẫm máu kia, Vân Triệt siết chắm tay, lặng lẽ nói lời xin lỗi với cháu ngoại nhỏ chưa kịp lớn lên.

“Hừ, tiện nhân!”

Thấy Vân Triệt dường như đã từ bỏ, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng rồi ném Hàn Minh Triết.

“Từ từ!”

Ngay lúc hai người một trước một sau chuẩn bị rời đi, Vân Triệt đột nhiên mở mắt, sự điên cuồng dần dần thay thế cho vẻ bình tĩnh. Gương mặt lúc trước còn xám xịt như tro tàn giờ lại nở một nụ cười quỷ dị: “Nếu các ngươi đã gióng trống khua chiêng tiếp đãi ta thế này, không lý nào ta để các ngươi tay không mà trở về, đúng không?”

“Bạch bạch bạch...”

Trong không khí vang lên những tiếng kinh hoàng, còng tay và xiềng xích bằng kim loại trói chặt tay chân Vân Triệt theo tiếng mà vỡ tan. Hắn xoay người ngồi dậy, toàn thân bao quanh bởi dòng điện, từng bước tiến về phía bọn họ. Nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đều bị cảnh tượng này làm choáng váng, đứng bất động như những cây cột.

“Ngươi... ngươi định làm gì...”

Hàn Minh Triết và người phụ nữ đồng loạt lùi về phía sau vì sợ hãi. Tại sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy? Trong tận thế, việc âm thầm lấy mạng một người vốn rất dễ dàng, nhưng với Vân Triệt thì không. Hắn sở hữu dị năng lôi hệ siêu cường công kích và không gian hệ hiếm gặp. Không cần dùng đến cách này, họ căn bản không thể giết hắn, ngược lại còn tự chuốc lấy rắc rối.

“Không, không thể nào! Ta rõ ràng đã tiêm cho ngươi gấp đôi lượng ức chế tề...”

Ức chế tề là thứ hắn tự điều chế và đã thử nghiệm trên rất nhiều cơ thể sống. Không có lý nào nó lại thất bại. Hàn Minh Triết nhìn Vân Triệt toàn thân phát ra dòng điện mà ngây người lẩm bẩm.

“Để ta nói cho ngươi biết, ở mạt thế không có chuyện không thể nào!”

“Bạch bạch ··”

“A a a ··”

Giọng nói vừa dứt, Vân Triệt hai tay triệu hồi luồng lôi điện tử bạch sắc khổng lồ, không chút do dự ném về phía hai người. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, Hàn Minh Triết không có dị năng liền bị chém thành một thi thể cháy đen, còn người phụ nữ nhờ vào dị năng của mình mà tạm thời thoát hiểm.

Hàn Minh Triết cứ thế mà chết. Điều kỳ lạ là, Vân Triệt không cảm thấy đau lòng. Có lẽ, hắn chưa bao giờ yêu Hàn Minh Triết, chỉ vì trong mạt thế này, hắn đã mất đi quá nhiều thứ, nên mới cố gắng níu giữ chút ôn nhu giả tạo mà Hàn Minh Triết thỉnh thoảng mang lại.

Không vội xử lý người phụ nữ, Vân Triệt thậm chí không nhìn đến thi thể cháy đen trên mặt đất, mà xoay người đi về phía một bàn mổ khác. Tạm thời thu hồi sức mạnh lôi điện, hắn run rẩy vươn tay, lúc này mới phát hiện khuôn mặt của đứa cháu còn nhỏ hơn cả bàn tay hắn. Đứa trẻ đã 6 tuổi nhưng trông chỉ như bốn, năm tuổi, hoàn toàn không được Chu gia đối xử tử tế.

“Thần Thần ·· thực xin lỗi ·· đều là cữu cữu sai ·· thực xin lỗi ··”

Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đứa trẻ, Vân Triệt nghẹn ngào quỳ xuống bên bàn mổ. Nếu không phải hắn ngây thơ tin rằng tỷ phu yêu tỷ tỷ, sẽ đối xử tốt với con của họ, nếu không phải hắn một mực chìm đắm trong tình yêu hư ảo, tất cả lỗi lầm này sẽ không xảy ra. Nếu lúc tìm thấy đứa trẻ, hắn đã dẫn nó đi, có lẽ mọi chuyện đã khác.

“Còn đứng đó làm gì? Mau chế phục hắn!”

Nữ nhân điên cuồng thét chói tai bất chợt vang lên khiến Vân Triệt đang đắm chìm trong bi thương bỗng nghiêng đầu. Chỉ thấy mấy nhân nghiên cứu cầm theo ống chích đang lao về phía hắn. Ánh mắt Vân Triệt lập tức trầm xuống, tay nhanh chóng nắm con dao phẫu thuật bên cạnh, thân hình như quỷ mị lao vút ra, trong chớp mắt đã cắt đứt động mạch cổ của mấy nhân viên nghiên cứu. Từng người ngã xuống đất, mắt trợn trắng, cơ thể không ngừng run rẩy, máu tươi ồ ạt tuôn ra từ vết thương.

Người tiếp theo.”

Chân dẫm lên một thi thể nhân viên nghiên cứu, Vân Triệt ném con dao phẫu thuật trong tay, ánh mắt lướt nhìn đám nhân viên nghiên cứu đang co cụm lại. Phần lớn những người không có dị năng, hoặc chỉ sở hữu những năng lực kém, hoàn toàn không thể so sánh với dị năng lôi hệ chiến mà Vân Triệt sở hữu.

“Vân Triệt, ngươi dám động vào ta, Chu gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”

Nữ nhân hoảng sợ, giờ đây Vân Triệt trông đáng sợ hơn cả Tử Thần.

“Tấm tắc... thật sự ngươi nghỉ mình là tiểu thư Chu gia sao? Theo ta được biết, ngươi chẳng qua chỉ là một cô nhi điềm xấu bị cha mẹ bỏ đi mà thôi. Yên tâm, ta sẽ không ‘đích thân’ giết ngươi.”

“Ngươi ··”

Vân Triệt không nghi ngờ đã chọc đúng nỗi đau của người phụ nữ, khiến nàng lập tức giận đến cả khuôn mặt vặn vẹo dạng. Đồng thời, nàng cũng không chú ý việc ân Triệt cố tình hấn mạnh hai chữ "tự mình."

“Ngươi muốn làm gì? Kẻ điên, ngươi đúng là một kẻ điên...”

“A...”

Chạy mau, hắn đã phát điên rồi...Nhìn thấy Vân Triệt bất ngờ bế lên thi thể cháu ngoại, rồi thôi phát lôi điện chi lực mạnh mẽ đến mức biến thi thể thành tro bụi, những nhân viên nghiên cứu xung quanh sợ hãi tột độ, hoảng loạn chạy trốn về phía cửa.

“Giết cháu ngoại ta còn muốn chạy? Ta muốn toàn bộ viện nghiên cứu này chôn cùng với cậu cháu ta!”

“Bạch bạch bạch...”

Sau khi chắc chắn rằng thi thể cháu ngoại sẽ không bị ai sử dụng cho bất kỳ thí nghiệm nào khác Vân Triệt ngẩng đầu lên. Trên gương mặt đầy sự điên cuồng và khát máu, dị năng trong cơ thể đã bị thôi phát đến cực hạn. Dù là một dị năng giả, bản thân anh cũng không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp này. Máu tươi không ngừng trào ra từ làn da, khiến cả người anh trông như một huyết nhân.

“Cùng chết!”

“Không...”

“Ầm ầm ầm...”

Nở nụ cười cuối cùng trong cuộc đời này, Vân Triệt phóng thích toàn bộ lôi điện chi lực được tích lũy. Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang vọng khắp căn cứ. không ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng phòng nghiên cứu ngầm đã hoàn toàn sụp đổ. Tất cả nhân viên nghiên cứu cùng các dị năng giả và tang thi bị nghiên cứu đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát, không còn bất kỳ cơ hội sót nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play