Cố Minh Hiên nói rất đúng, Hình Phong giờ đây như triệu hoán thú của Vân Triệt. Chỉ cần Vân Triệt gọi, dù núi cao sông rộng thế nào, hắn cũng sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt. Những gì Vân Triệt cần, dù khó khăn thế nào, Hình Phong cũng sẽ vượt qua mọi trở ngại để thực hiện, và chính hắn cũng chẳng để tâm quá nhiều đến việc đó.
Vì vậy, Hình Phong đồng ý giúp tìm người, cơ bản là đã đoán trước tình hình.
"Các ngươi muốn đi tỉnh thành?"
Kết thúc cuộc gọi, Cố Minh Hiên quyết đoán chuyển chủ đề, khiến người khác chỉ biết cười trừ. Theo hắn, lão đại giờ đã hoàn toàn là triệu hoán thú, nói gì thêm cũng chỉ tự làm khó mình.
"Ừ, chắc khoảng hai ngày nữa đi. Trong nhà còn thiếu vài món gia cụ, vật liệu thép khảm vào lòng đất cũng không có cây nào. Tối qua ta với Dạ Hàn bàn bạc, trong tỉnh có hai xưởng sắt thép lớn, một xưởng gần Uy thị, không xa tỉnh thành. Gia cụ thì đơn giản hơn, trong Vạn An thành có một khu gia cụ lớn, nhưng nếu Nhã Phỉ gia ở tỉnh thành, tiện thể mua luôn ở đó rồi mang về, đỡ phải đi thêm lần nữa vào nội thành."
Hắn không nói gì, nhưng tối qua hắn đã tiện thể tra xét một chút xem tỉnh thành có những siêu thị lớn nào và vị trí cụ thể ở đâu. Tuy rằng Hắc Vũ luôn trốn tránh hắn, nhưng hắn chưa bao giờ quên được năng lượng bổng mà Hắc Vũ thích nhất. Nếu đã đến tỉnh thành, tiện thể cướp đoạt một chút siêu thị cũng không mất bao nhiêu thời gian. Sau này, khi Hắc Vũ khôi phục, sẽ không cần phải giống như trước, lo sợ hết năng lượng bổng, mỗi lần đều tằn tiện, một ngày nhiều nhất chỉ dám ăn năm cái.
"Chúng ta cũng cần vật liệu thép, sao không lập một đội nhỏ để đi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play