“Hô hô... Thao, quần đều cho ta cắn nát, ngươi nha quả nhiên là cẩu.”
Một người một thú trên đất lăn lộn cả ngày, thẳng cho đến khi Vân Triệt thở hồng hộc, tìm mọi cách hứa hẹn sau này sẽ đem thanh năng lượng socola cho nó ăn no, Hắc Vũ mới hảo tâm buông ra. Vân Triệt cởi quần nhìn, phía sau rõ ràng xuất hiện mấy lổ lớn nhỏ bằng ngón cái.
“Ai bảo ngươi muốn khi dễ ta?”
Ngạo kiều quay đầu, Hắc Vũ lại chậm rãi nói “Dị độ không gian không phải ai cũng có thể sở hữu, chỉ những người có đại cơ duyên trải qua sinh tử pháp tắc mới có thể chạm tới. Trên người ngươi hẳn là đã trải qua điều gì mà người khác chưa từng trải.”
Ân? Chẳng lẽ là bởi vì trọng sinh?
Nghe như vậy, Vân Triệt quay đầu nhìn hắn. Nếu đúng như lời nó nói, cũng giải thích được vì sao hắn xuất hiện ở đây và trở thành người sở hữu nơi này.
“Sau này ta muốn ra thì phải như thế nào?”
Hẳn là giống không gian dị năng dựa vào tinh thần lực để khống chế sao?
“Nghĩ ra thì đi ra ngoài ngay, muốn tiến vào thì cứ tiến vào. Tuy nhiên, chủ nhân, khi ngươi đi ra ngoài, hãy đến Bích Đàm rửa sạch mọi vết bẩn trên người, hiện tại ngươi đang quá yếu.”
Khi nói chuyện, Hắc Vũ đã dẫn đến hồ nước được tụ từ dòng suối. Vân Triệt không hỏi thêm điều gì, đứng trước hồ, cởi bỏ quần áo của mình, chậm rãi bước xuống suối và ngồi vào trong nước. Sau đó, hắn hứng một vốc nước suối mát lạnh và uống một hơi lớn.
“ô...”
Nước suối vào bụng, cơn đau không thể diễn tả quét qua toàn thân, xương cốt như bị gõ nát, làn da từng tấc nứt ra, máu chảy như suối. Trong tầm mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy Hắc Vũ đang thong dong nằm bên cạnh hồ. Một suy đoán nào đó lướt qua trong đầu, Vân Triệt cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau như xé nát hóa xương.
“Ý chí thật mạnh mẽ, không hổ là chủ của ta.”
Nằm bên hồ, Hắc Vũ quan sát tất cả và gật đầu tán thưởng. Sau này, hắn biết rằng hiện tại càng đau đớn, tương lai càng mạnh mẽ.
Sau vài giờ trôi qua, hồ nước bị máu tươi nhuốm đỏ dần trở nên trong trẻo; cơn đau từ từ giảm bớt. Vân Triệt, trong trạng thái hôn mê, cơ thể cảm nhận rõ ràng rằng từ xương cốt, cơ bắp và làn da của mình dường như đang được tái tạo, các tạp chất trong cơ thể đã theo máu loãng bài xuất ra ngoài.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Vân Triệt với diện mạo mới hoàn toàn mở mắt. Hắn vốn đã sở hữu một ngoại hình không tệ, dáng người thon dài và thiên về gầy, làn da khỏe mạnh màu tiểu mạch. Tuy nhiên, sau khi được nước suối gột rửa, ngũ quan của hắn dường trở nên sắc nét, cơ bắp không còn mềm oặt mà tràn đầy mạnh mẽ, đồng cũng rất mềm dẻo, không mang lại giác thô cứng. Sự thay đổi lớn chính là da, từ màu tiểu mạch chuyển sang trắng trẻo, mềm mại và trơn láng, tựa như quả trứng vừa bóc vỏ.
"Đây là... phong hệ dị năng?"
Cảm được có điều gì khác lạ trong cơ thể, Vân Triệt búng ngón tay, một luồng không khí vô hình quấn quanh ngón tay hắn. "Không, không phải phong hệ dị năng, mà là một dạng phong hệ vi mô dị năng, tức là không khí dị năng."
Sau khi cẩn thận kiểm tra, Vân Triệt khẳng định suy đoán của mình. Hắn thực sự đã có thêm dị năng không khí.
"Có còn hơn không, ít nhất nó cũng có thể bảo vệ mạng sống trước đám tang thi. Mặc dù thêm dị năng không khí, Vân Triệt không mấy vui mừng, bởi vì dị năng này chỉ thực sự chỉ phát huy hiệu quả ở giai đoạn sau. Trong giai đoạn đầu, nó chủ yếu tạo ra một lớp màng không khí bao bọc bản thân, giúp tránh bị tang thi ngửi thấy mùi, nhưng ra không có tác gì nhiều. Huống chi, hắn đã sở hữu một dị năng lôi hệ có tính công kích mạnh mẽ, nên dị năng không khí đối với hắn chỉ là thứ yếu.
“Chủ nhân, thì ra ngươi lớn lên thật mỹ lệ.”
Giọng nói gây mất hứng lập tức vang lên, Vân Triệt tức giận trừng mắt nhìn sinh vật bên hồ nước, rồi lại chui vào. Hồ nước không quá sâu, vừa rồi hắn đã phát hiện bên dưới dường như có thứ gì đó. Khi hắn lặn đáy hồ, mới phát hiện có mộtthanh kiếm cắm sâu dưới đáy hồ.
Không, chính xác phải nói là một thanh đao dài, có hình dạng giống kiếm nhưng thon gọn hơn. Nó hơi giống với đao của võ sĩ nhưng ngắn và mảnh hơn một chút. Vỏ đao màu đen nhánh tỏa sáng, hoa văn phức tạp bao bọc bên trên bề mặt. Vân Triệt vòng quanh quan sát kỹ lưỡng, sau đó thử vươn tay nắm lấy chuôi đao và mạnh mẽ rút nó ra.
“Rầm rầm...”
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi làm sao vậy? Chủ...?”
Mặt hồ đột nhiên cuộn lên lốc xoáy, khiến Hắc Vũ hoảng sợ, vội vàng muốn nhảy vào. Nhưng ngay giây tiếp theo, Vân Triệt thân mình trần trụi phá nước mà bay ra, mặt hồ cũng lập tức trở lại yên tỉnh. Trên tay phải Vân Triệt, bất ngờ xuất hiện một thanh trường đao dài hơn một mét, rộng khoảng ba đến bốn ngón tay.
“Xoát!”
Bảo đao rời khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh tỏa ra. Thân đao màu đen nhánh, lưỡi đao sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Vân Triệt đưa tay thử độ sắc của lưỡi dao, ngón tay vừa chạm vào liền bị cắt, máu tươi chảy ra: “Đao tốt, dùng để chém tang thi chắc sẽ không bị mẻ lưỡi.”
Được rồi, nếu nơi này có người thứ hai, chắc chắn sẽ trách hắn phí phạm của trời. Loại đồ vật vừa nhìn thấy giá trị bất phàm như này, điều duy nhất hắn nghĩ đến lại là dùng để chém tang thi"
"Ơ? Ừm "
Ngậm lấy ngón tay, Vân Triệt hậu tri hậu giác nhận ra, vết máu trên vết đao trước đó đã biến mất. Khi hắn định xem xét thì đầu đau dữ dội, như thể sắp nổ tung bất cứ lúc nào. Bàn tay cầm đao không thể không buông ra, thay vào đó ôm lấy đầu mình. Tuy nhiên điều kỳ lạ hơn là thanh đao không rơi xuống đất mà lơ lửng giữa không, mũi đao sắc bén vẫn nhắm thẳng vào hắn.
"Vút"A!"
Chỉ nghe một tiếng vút, thanh trường đao cắt qua không khí, lao thẳng vào thân thể hắn. Vân Triệt hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.
"Chủ nhân! Linh hồn khế ước, thanh đao rốt cuộc có lai lịch gì?"
Hắn đã chờ đợi hàng ngàn vạn năm, khó khăn lắm mới được một chủ nhân như vậy, nếu hắn lại bỏ mạng thì sao mà không bực tức đến chết được. Ủy khuất thoáng qua Hắc Vũ với đôi mắt thú lóe lên vẻ lo lắng lẫn nghi hoặc.
"Ngô..."
Trong cơn hôn mê, Vân Triệt cũng không yên ổn. Đôi lông mày kiếm nhíu chặt, thường xuyên phát ra những tiếng r*n rỉ đau đớn. Hắc Vũ vươn đầu lưỡi liếm thái dương và mồ hôi trên mặt hắn, rồi nằm sát xuống để hắn tựa vào mình, cố gắng hết sức để giảm bớt sự đau đớn cho chủ nhân.
Chờ Vân Triệt lần nữa tỉnh lại, không biết đã bao lâu, linh hồn khế ước với trường đao cũng đã dung hợp, nó liền lưu lại trong cơ thể hắn. Khi cần sử dụng, Vân Triệt chỉ cần ý niệm chợ lóe, nó sẽ ngay lập tức xuất hiện trên tay hắn. Điều này mang lại sự thuận tiện không nhỏ cho Vân Triệt, mặc dù trong quá trình ký khế ước trước đó, cảm giác đau đớn sự rất đáng kể.
“Cảm ơn ngươi, Hắc Vũ.”
Vân Triệt đưa tay sờ lớp lông xù mềm mại trên lưng Hắc Vũ, sau đó đứng dậy nhặt bộ quần áo đã cởi ra mặc lại. Thời gian của hắn không còn nhiều, còn hơn mười ngày nữa là mạt thế sẽ ập đến, và hắn vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Nhờ nguồn nước suối thần kỳ, mặc dù ngày hôm qua mệt mỏi đến mức như muốn tan thành từng mảnh cả đêm không ngủ, nhưng giờ đây tinh thần hắn lại trở nên sảng khoái, không hề cảm thấy chút mỏi mệt nào.
“Chủ nhân, đừng đi, lại bồi ta thêm một chút được không?”
Biết rằng hắn phải rời, Hắc Vũ giơ chân trước đặt vai hắn, đôi mắt lóe sáng không đành lòng và cô đơn. Không hiểu vì sao, ánh mắt lại khiến hắn nhớ tới kiếp trước, tiểu cháu ngoại Chu Tử Thần. Mỗi lần hắn nhận nhiệm vụ Thần Thần đều dùng mắt như vậy nhìn hắn., hắn chỉ nghĩ đến việc thực hiện thêm nhiều vụ để kiếm thêm vật tư nuôi sống Thần Thần, mà chưa từng dừng lại nhìn ánh mắt cô đơn không nỡ rời xa ấy.
Con người thường như vậy, chỉ đến khi mất đi rồi mới nhận ra những điều thường mà trước đây không thèm ý lại quý giá đến nhường nào.
“Ngoan, sau này ta sẽ vào thăm ngươi mỗi ngày.”
Trong lòng mềm nhũng, Vân Triệt đưa tay nắm móng vuốt của nó xoa nhẹ, Hắc Vũ tuy có ngỗ nghịch, nhưng có một điều hắn không thể không thừa nhận, chính nhờ có Hắc Vũ mà hắn không bị lạc lõng trong không gian kỳ dị.
“Vậy ngươi phải cho ta thật nhiều, thật nhiều năng lượng socola.”
Hắc Vũ vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng hắn cũng hiểu rằng không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận đòi hỏi điều kiện có lợi hơn cho mình.
“Được rồi, đồ tham ăn, ta đi trước đây.”
Tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa dứt, thân ảnh Vân Triệt liền biến mất khỏi không gian. Đồng thời, ở căn phòng ký túc xá trống rỗng, Vân Triệt bất ngờ xuất hiện trên giường. Dường như mọi người đều đã đi học, Vân Triệt cũng không bận tâm, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi rời đi.