Sau hừng đông, Vân Triệt lên mạng tìm kiếm và khảo sát thực địa một vài địa điểm kho hàng, cuối cùng hắn thuê hai kho hàng với giá một vạn nguyên. Một kho hàng khá dễ thấy, một kho lại vô cùng bí mật. Kho hàng dễ thấy được dùng để thu vật tư trực tuyến, trong khi kho bí mật dùng để chứa đựng vật tư. Cả hai kho hàng đều được hắn thuê chỉ trong vòng một tháng.

Sau đó, hắn chi thêm vài ngàn đồng để thuê một chiếc xe tải nhỏ, lái thẳng đến các chợ bán sỉ và đại siêu thị. Ngoài việc chuẩn bị các nhu yếu phẩm như củi, gạo, mắm, muối cho cuộc sống hằng ngày, hắn còn mua sắm những vật dụng cần thiết cho thời kỳ mạt thế, cùng với sữa bột, tã vải cho đứa cháu nhỏ. Một ngày bôn ba không ngừng, thể năng đã được cường hóa nhờ dị năng khởi động lại, Vân Triệt vẫn cảm thấy kiệt sức. Trở về ký túc xá, hắn lập tức ngã xuống giường.

"Lão nhị, ngươi làm gì mà cả ngày chạy đi đâu thế? Sáng sớm đã không thấy bóng dáng ngươi đâu rồi."

Giang Nguyên, bạn cùng ký túc xá, ngồi phịch xuống giường của hắn. Mấy người khác cũng xúm lại. Vân Triệt đang định giả chết, buộc phải mở mắt: "Còn làm gì nữa, đi tìm việc làm thêm thôi. Đi, đi, đi, chạy cả ngày mệt chết ta rồi, đừng quấy rầy, để ta ngủ một giấc đã."

Ngoại trừ việc quen thuộc với Giang Nguyên, hắn thực ra không thân thiết với người khác, bởi trước kia hắn không có thời gian để xây dựng các mối quan hệ xã hội. Hắn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân và cố gắng giảm bớt áp lực cho tỷ tỷ.

“Còn làm thêm? Ngươi làm mấy công việc rồi? Lão nhị, không phải ta nói ngươi, cuộc sống đại học tốt đẹp biết bao, ngươi không thể chỉ lo kiếm tiền, cũng nên chú ý đến những thứ khác, hạn như giáo hoa hay hệ hoa của đại học Hoa Hạ chúng ta…”

“Nhìn các nàng có thể lấp đầy bụng không?”

Chưa đợi hắn thao thao bất tuyệt, Vân Triệt đã ngồi dậy, cười như không cười nhìn hắn. Giang Nguyên đỏ mặt, tức giận nói: “Không thể lấp đầy bụng, nhưng không phải cảnh đẹp ý vui sao?”

“Dù có cảnh đẹp ý vui, các nàng cũng sẽ không biến thành của ta.”

Thôi được, nhìn dáng vẻ Giang Nguyên giống như gặp phải chuyên gia phản bác, những người khác không nhịn được cười thầm. Hôm nay họ mới biết Vân Triệt thực sự độc miệng đến vậy.

“Ngươi có thể đừng sống quá thực dụng như thế không? Chỉ cần nhìn là được, hiểu không?”

Giang Nguyên đầy mặt hắc tuyến, đỡ trán, xem như chịu thua hắn.

“Không còn cách nào, tính cách ta chính là thực tế như vậy.”

Nhún vai, hai tay dang rộng, Vân Triệt đặt một tay sau đầu dựa vào tường. Hắn nghĩ đến tương lai khi tận thế xảy ra, số lượng phụ nữ sẽ giảm nhanh chóng, đặc biệt là những mỹ nữ thích làm đẹp, mang giày cao gót, họ không thể chạy nhanh hơn tang thi. Đến lúc đó, heo mẹ cũng có thể trở thành Điêu Thuyền, thậm chí gay còn nhiều hơn người khác phái. Trong bóng tối của tận thế không ai có thể đảm bảo mình sẽ sống đến ngày mai. Tận hưởng niềm vui trước mắt mới là quan trọng nhất. Với phụ nữ, hắn thật sự không có hứng thú.

“Từ giờ trở đi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, quá bực mình .."

“Ha ha……”

Bị hắn chọc giận đến mức không nhẹ, Giang Nguyên quyết đoán đứng dậy. Trong ký túc xá vang lên tiếng cười rộ, có lẽ là vui quá hóa buồn, nhưng âm thanh xôn xao quá lớn đã khiến quản lý túc xá phải can thiệp. Mọi người đành ngoan ngoãn tắt đèn đi ngủ. Sau một ngày mệt mỏi, Vân Triệt cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Khi ý thức của hắn dần yên tĩnh, Vân Triệt phát hiện bản thân không những không chìm vào giấc ngủ mà còn bước vào một không gian kỳ lạ. Bầu trời xám xịt, không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì, nhưng không gian vẫn sáng như ban ngày. Dưới chân là lớp đất màu đen mềm xốp và phì nhiêu nhưng không mọc được một ngọn cỏ. Đi xa hơn, một ngọn núi sừng sững hiện ra, phần lớn bị mây mù che khuất. Dưới chân núi có một dòng suối nhỏ, nước suối trong vắt róc rách chảy, hình thành một hồ nước nhỏ đường kính khoảng đến ba mét.

Toàn bộ không gian rộng bằng khoảng hai sân bóng, bao phủ bởi sương mù xám xịt. Khi Vân Triệt cố xuyên qua lớp sương mù để tìm hiểu hư thực, một cơn đau như hàng ngàn mũi kim xuyên thấu tim lan khắp người.

“Rống, chủ nhân…”

Bỗng nhiên, không gian yên tĩnh vang lên một tiếng thú rống. Ngay sau đó, một bóng đen khổng lồ lao thẳng về hắn.

“Ta thao……”

“Ầm!”

Tuy rằng Vân Triệt phản ứng nhanh nhưng cũng không kịp tránh né, cả người bị đè xuống đất. Cũng may mặt đất tương đối mềm, nên không quá đau, chỉ là...

“Ngươi mẹ nó, liếm đủ chưa"

Chiếc lưỡi trơn trượt liếm đến nửa bên mặt của hắn đều ướt đẫm. Vân Triệt gầm lên một tiếng, muốn đứng dậy, nhưng phát hiện hai tay hai chân bị một sinh vật nào đó từ đâu xuất hiện đè dưới móng vuốt, không thể động đậy.

“Chưa đâu, chủ nhân, ta cuối cùng đợi được ngươi rồi! Ngươi đến thật đúng lúc, ta rõ ràng cảm nhận hơi thở của ngươi từ hôm qua.”

Sinh vật đè trên hắn không chỉ không rời đi, mà còn vùi cái đầu to vào cổ hắn, không ngừng ngọ nguậy như đang... làm nũng?

Đến giờ vẫn không biết nó là thứ gì, Vân Triệt khuôn mặt đầy hắc tuyến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước tiên xuống khỏi người ta đã.”

Nãi nãi, đời này hắn chưa từng bị đè thế này, không ngờ lại bị một con súc sinh đè!

“Không muốn! Không muốn. Buông ngươi ra rồi ngươi lại đi mất, ta đã chờ ngươi thật nhiều năm, không buông ngươi ra nữa.”

Tiếng chơi xấu vang lên rõ ràng, gân xanh trên thái dương Vân Triệt giật liên tục, hắn mạnh mẽ ngưng tụ lôi điện trong đôi tay.

“Ầm!”

“Ngao ô…”

Nén cơn giận, Vân Triệt vùng khỏi sự kiềm chế, đôi tay ngập tràn lôi điện chi lực nắm lấy chân trước của nó rồi ném mạnh ra ngoài. Sau đó, hắn lúng túng với gương mặt ướt đẫm, còn chưa kịp đứng lên, sinh vật kia đã lại chạy tới với bốn vó tung tăng, miệng ồn ào: “Oao ngao, vừa rồi thật sảng khoái! Chủ nhân, làm lại một lần nữa đi, làm lại một lần nữa nào!”

Khóe miệng cơ bắp không chịu sự khống chế vừa kéo, mẹ nó, động vật cũng có máu M? Vừa rồi đã tích tụ dị năng, không giật điện chết hắn đã là do hắn da dày thịt béo, không ngờ tới... Vân Triệt đột nhiên cảm giác được ác ý dày đặc, chẳng lẽ đây cũng là lễ vật ông trời đưa cho hắn? Không biết có thể cự tuyệt được không?

“Chủ nhân...”

“Dừng!”

Cự tuyệt rõ ràng là không có khả năng, thấy sinh vật sắp lại lần nữa nhào lên, Vân Triệt lập tức vươn tay ngăn lại, đối với sinh vật nghiêng đầu ngây ngô chớp hai mắt. Bất đắc dĩ thở, Vân Triệt tiến lên sờ đầu nó, tận khả năng bình tĩnh nói: “Ta bảo đảm sẽ không tùy tiện rời đi, nhưng trước hết trả lời ta mấy vấn đề.”

Ngay cả khi hắn muốn rời đi cũng không có khả năng, bởi lẽ hắn căn bản không biết mình đã vào đây bằng cách nào. Nơi này chốn chốn đều toát ra vẻ quỷ dị, trước tiên cần hiểu rõ một chút mới được.

“Thật sự?!”

Hình thể cường tráng của sinh vật uốn gối nằm sấp xuống, dùng tư thế chủ nhân vuốt ve nó. Vân Tri nhìn nơi này cũng có chút vui mừng: "Ân, nơi này rốt cuộc là địa phương nào ? Thổ nhưỡng phì nhiêu như vậy mà lại không có lấy một ngọn cỏ, còn sương mù bao phủ xung quanh là chuyện gì?”

Về phần vật này làm sao có thể nói chuyện, Vân Triệt cũng lười hỏi.

“Ân... để ta suy nghĩ, theo cách các ngươi nói, nơi này hẳn thuộc về dị độ không gian, nhưng không phải không gian bên trong địa cầu, mà là không gian song với địa cầu. Trước khi địa cầu hình thành, nơi này đã tồn tại. Ngươi là người đầu tiên xuất hiện ở đây, cũng chính là chủ nhân ta. Vì vậy, chủ nhân hiện tại đã biết, ta đã ở đây chờ ngươi rất nhiều năm rồi.”

Chỉ đứng đắn được ba phút, sinh vật lại duỗi lưỡi muốn liếm mặt Vân Triệt. Vân Triệt vội tránh đi, vỗ nhẹ đầu hắn trấn an “Đừng làm trò, nơi này là song song không gian với địa cầu, tại sao lại nhỏ bé như vậy?”

Theo lý thuyết, dù không lớn như địa cầu, ít nhất cũng phải có diện tích tương đương Hoa Hạ chứ? Nhưng nơi này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play