“Đây là nhà ta, ta muốn cho ai vào thì cho vào.”

Lần đầu tiên, Vân Dao khi gả vào Chu gia phản bác lại bà bà của nàng, Chu Vương thị rõ ràng có chút phản ứng không kịp. Vân Dao nhân cơ hội bế con trai lên rồi chạy thẳng ra cửa.

“Ngăn nàng lại, không được để nàng mở cửa.”

Chu Vương thị lấy lại tinh thần liền điên cuồng hô lớn. Hai bảo tiêu có chút chần chừ, nhưng cũng nhanh chóng chạy tới, giữ Vân Dao lại trước khi nàng kịp mở cửa.

“Buông tôi ra... khụ khụ... các người sẽ hại chết Tiểu Triệt, buông ra...”

“Bốp bốp!”

Hai cánh tay của nàng bị người khác giữ chặt, đứa trẻ rơi xuống đất. Vân Dao đau lòng và tức giận, điên cuồng giãy giụa. Chu Vương thị tiến lên, hung hăng tát mạnh hai cái khiến khuôn mặt nàng sưng đỏ. Ngoài cửa, rõ ràng nghe được tiếng Vân Triệt mạnh mẽ va vào cửa chống trộm: “Các người ai dám động đến tỷ tỷ của ta, chờ ta vào được, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các người.”

“Tiểu súc sinh, có bản lĩnh thì vào đây, lão nương còn sợ ngươi không thành?”

Dựa vào việc có mấy bảo tiêu hộ vệ, Chu Vương thị chống nạnh, hoàn toàn không sợ hãi. Bên ngoài, Vân Triệt đột nhiên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng tang thi gào rống. Cho rằng hắn đã sợ, trên mặt Chu Vương thị càng thêm đắc ý. Lâm Hiểu Hàm bước tới, giả vờ dịu dàng nói: “Vân Dao, mẹ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Ngươi không ra ngoài nên không biết, bên ngoài nơi nơi đều là quái vật cắn người, giống như tang thi trong TV vậy. Nếu bọn chúng xông vào, chết chính là tất cả mọi người ở đây.”

“Kia ta đệ đệ nên chết? Nếu hôm nay đổi thành là ngươi đệ đệ, ngươi sẽ để hắn ở bên ngoài chờ chết sao?”

Khuôn mặt sưng đỏ của Vân Dao lạnh giọng hỏi lại, bọn họ là người, chẳng lẽ đệ đệ của nàng không phải người? Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn mất hy vọng vào những người trong Chu gia, thậm chí nàng còn hoài nghi liệu việc mình bất chấp tất cả để gả cho Chu Chí Quân trước đây có đúng hay sai.

Ngươi đệ đệ làm sao có thể so với ta đệ đệ?

Lâm Hiểu Hàm phản xạ tính muốn cãi lại ngay, nhưng nhìn thấy Vân Dao bị bảo tiêu khống chế, nàng lại từ bỏ, dù sao Vân Triệt không vào được thì thôi, nàng cũng chẳng muốn phí lời với Vân Dao.

“Tìm một sợi dây thừng trói nàng lại, ta muốn xem nàng có thể làm gì!”

“Cữu cữu!”

“Rống rống!”

Mọi sự chú ý đều tập trung vào Vân Dao, không ai để ý rằng Tiểu Béo Thần nhỏ nhắn đã trèo lên chiếc ghế nhỏ để mở cửa. Cùng với tiếng gọi thanh thúy, cửa chống trộm bị đẩy ra, Vân Triệt tay cầm trường đao bước vào. Những con tang thi quanh hắn ngửi thấy mùi người, điên cuồng chen vào. Vân Triệt trở tay chém đầu con tang thi lao vào đầu tiên. Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng sợ đến mức không kịp phản ứng. Những người từng tiếp xúc với tang thi rõ hơn ai hết những quái vật đó đáng sợ đến mức nào.

“Cữu cữu!”

Tiểu Béo Thần ôm chặt lấy đùi cữu cữu, Vân Triệt đẩy lùi tang thi, xoay người một tay bế hắn lên, một tay đóng sầm cửa, ánh mắt lạnh lùng quét qua, còn bắt lấy hai bảo tiêu của Vân Dao đang vô ý thức buông tay. Vốn dĩ cho rằng hắn đã chết chắc, Vân Dao liền nhào tới ôm chặt lấy hắn.

“Ô ô... Tiểu Triệt, Tiểu Triệt...”

“Đừng khóc, không sao đâu.”

Vân Triệt dang tay kéo tỷ tỷ vào lòng, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Đình đầy oán hận trước mặt. Thật trùng hợp, ngày đầu tiên mạt thế đã gặp lại, nhưng tầm mắt chỉ dừng trên người nàng vài giây rồi chuyển đi. Sau khi lần lượt đảo qua mọi người ở đây, ánh mắt hắn tràn đầy sự chế giễu. Người vẫn đông đủ cả, nhìn tình huống này, kiếp trước họ chẳng lẽ cố ý để tỷ tỷ lại để thu hút tang thi, đổi lấy cơ hội chạy trốn?

Không thể không thừa nhận, Vân Triệt đoán rất chuẩn, hơn nữa hành động của họ còn quá đáng hơn cả hắn nghĩ.

“Mụ mụ đừng khóc, cữu cữu sẽ bảo vệ mụ mụ, bảo vệ Thần Thần.”

Tiểu Béo Thần đã hiểu được cách bày tỏ ý mình, liền vươn bàn tay mũm mĩm nhỏ nhắn, học theo cách mụ mụ dỗ mình thường ngày mà vỗ lên đầu nàng. Tiểu gia hỏa rất đơn thuần, trước đây không ít lần nghe cữu cữu nói phải bảo vệ họ, nó đã ghi nhớ. Trong suy nghĩ của nó, chỉ cần có cữu cữu ở đây, không ai có thể bắt nạt họ, kể cả những kẻ xấu bên ngoài đang cắn người.

“Ân, mụ mụ không khóc, Thần Thần ngoan lắm.”

Vân Dao ngẩng đầu, lau nước mắt một cách lúng túng, vừa nghẹn ngào vừa khen con trai mình.

“Ai đánh?”

Nhìn thấy gương mặt nàng sưng đỏ, giọng Vân Triệt trầm xuống, đáy mắt lóe lên sát ý lạnh lùng, khiến ngay cả Vân Dao cũng không khỏi hoảng sợ. Nhưng Tiểu Béo Thần lại chẳng chút sợ hãi, ôm cổ hắn run rẩy nhìn Chu Vương thị, rồi vùi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Mụ mụ mở cửa cho nãi nãi vào, nãi nãi đánh mụ mụ, mụ mụ lại mở cửa, nãi nãi lại đánh mụ mụ...”

Đừng thấy hắn còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất bảo vệ người thân.

“Tiểu tạp chủng ngươi...”

Vừa nghe lời đó, ánh mắt lạnh băng của Vân Triệt dừng trên người Chu Vương thị, khiến bà ta không hiểu sao lại sợ hãi, theo bản năng lùi vài bước. Vân Dao thấy vậy, vội kéo tay áo đệ đệ, nói: “Thôi, dù sao bà ấy cũng là mẹ Chí Quân, chúng ta mau dọn dẹp một chút, đi tìm Tiểu Sanh đi.”

Không phải nàng mềm lòng, chỉ là nàng không rõ tình hình bên ngoài đã loạn đến mức nào. Nghĩ chờ quốc gia phái quân đội giải quyết đám quái vật kia, Chu gia thế lực lớn, nếu lại gây phiền phức cho đệ đệ thì không ổn. Vài cái tát cũng chịu được, nhưng nếu vì không nhịn nổi mà làm hại tương lai của đệ đệ, nàng cả đời sẽ không sống yên ổn.

“···”

Quay đầu nhìn tỷ tỷ, Vân Triệt bất ngờ nhếch môi: “Vào phòng thu dọn chút đồ cần dùng cho ngươi và Thần Thần, chỉ lấy những thứ thật sự cần thiết, còn lại chúng ta lên đường rồi tính tiếp.”

“Ân.”

Tưởng rằng đệ đệ thực sự nghe lời mình, Vân Dao gật đầu ôm lấy nhi tử.

“Tiểu súc sinh, ngươi định làm gì?”

Nhưng khi hắn vừa bước vào phòng ngủ, Vân Triệt tiện tay cầm trường đao, từng bước tiến về phía Chu Vương thị. Sợ hãi tái mặt, bà lảo đảo lùi lại phía sau. Hình ảnh Vân Triệt chém đầu tang thi ngày trước đã khắc sâu trong tâm trí bọn họ. Đây cũng là lý do khiến những kẻ hung hãn trước đó không dám động vào tỷ đệ họ. Bên ngoài đã sớm hỗn loạn, nếu Vân Triệt thực sự vung đao chém bọn họ, bọn họ cũng chỉ là chết uổng.

Tục ngữ nói kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng, ác nhân cuối cùng vẫn phải gặp ác nhân trị.

“Không định làm gì cả. Ai dám động đến tỷ tỷ của ta, ta sẽ trả gấp bội. Không muốn chết thì cút xa một chút.”

Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đám bảo tiêu định bước tới, Vân Triệt tiến đến trước mặt Chu Vương thị, cao cao giơ tay.

“A...”

“Bạch bạch bạch bạch...”

Những người khác đều không dám nhúc nhích, Chu Vương thị thật sự hoảng sợ đến mức hét lên thảm thiết. Tuy nhiên, Vân Triệt vẫn không hề nương tay, liên tục tát mạnh vào mặt nàng. Đến khi hai tai ù đi, mắt tối sầm lại, khóe miệng rỉ máu, Vân Triệt mới cúi xuống, hạ giọng nói từng chữ một: "Hôm nay giết các ngươi thì quá dễ dàng cho các ngươi rồi. Ngươi cũng không cần đến chỗ Chu Chí Quân mà thao thao bất tuyệt nữa. Sau này, ta tự nhiên sẽ tìm đến các ngươi. Khi đó, những gì các ngươi nợ tỷ đệ chúng ta, ta sẽ tính toán từng món một."

Nói xong, Vân Triệt còn tặng thêm một nụ cười âm trầm đầy đáng sợ.

....................................

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play