"Chúng ta thông tri thượng viết cũng là 10 điểm."
Cố Minh Hiên ở Hình Phong ý bảo, như sợ hắn chưa đủ khiếp sợ, lại lấy ra thông tri đưa qua. Lúc này, Tưởng Vạn Sơn muốn khóc mà không được, nghĩ nát óc cũng không hiểu sao thông tri thống nhất ấn chế lại trùng hợp khiến thời gian của Triều Dương và Điên Phong không khớp. Nếu không phải phía dưới có phòng thủ thành phố bộ con dấu đỏ chót, hắn đã nghĩ hai cái thông tri này là giả.
"Như thế nào? Không phải ta nói nhảm đi?"
Một tờ giấy A4 thông tri bình thường thôi, hắn muốn bao nhiêu đều có thể làm bấy nhiêu, còn về con dấu, chỉ cần có hàng mẫu, một củ cải trắng cũng có thể khắc vài cái. Đối với người không thiếu tài nguyên như hắn mà nói, đây chỉ là chút lòng thành.
"Nhưng, có thể là nhân viên công tác ấn sai, là phòng thủ thành phố bộ sơ suất." Tưởng Vạn Sơn vừa muốn khóc vừa không dám khóc, tay bóp chặt hai tờ thông tri, cười mà còn khó coi hơn khóc. Vân Triệt tiến lên vỗ vai hắn: "Không sao, chỉ lệch một giờ thôi, Lão Vạn, ngươi đừng tự trách. Ai mà không có lúc phạm sai lầm? Phòng thủ thành phố bộ mỗi ngày đều bận rộn sự vụ lớn nhỏ trong căn cứ, mấy lỗi nhỏ thế này khó tránh khỏi. Sau khi trở về, dặn dò nhân viên cẩn thận hơn là được."
Nếu không phải không hiểu Vân Triệt, nghe những lời nói tuyệt đối nghiêm túc đó sẽ cảm động đến mức khóc thảm thiết, nhưng những ai hiểu rõ con người hắn, như Cố Minh Hiên hay Diệp Tinh Thần, đều phải cố nhịn cười đến mức suýt nội thương. Nhìn khắp căn cứ, chắc chắn không tìm được ai vô sỉ hơn hắn, ngoại trừ Hắc Vũ – vì hắn không phải người.
“Đa tạ Vân đội và Hình đội đã thông cảm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play